Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 441 - Chương 441.

Chương 441. - Chương 441. -

“Ta không thích có người lấy mệnh số của ta làm văn, ta luôn cảm thấy, thứ như mệnh số này, là do bản thân mỗi người giành được, không liên quan gì tới ông trời.”

Tạ Thiên Hành ngẩn ra, nhìn nàng nói xong quyết đoán rời đi, chỉ để lại một bóng lưng.

“Vận mệnh ngươi và ta đã bị trói vào cùng nhau từ lâu, ta đi chặt đứt gông xiềng của vận mệnh, coi như tính thêm cả phần của ngươi.” Kỳ Niệm Nhất đi hai bước, không quay đầu lại, đưa lưng về phía Tạ Thiên Hành nói.

“Về phần ngươi, cứ ở Ngục Phong suy ngẫm lại bản thân đi, chờ đến ngày Lục Thanh Hà khỏi thì thôi.”

Sau lưng, Tạ Thiên Hành trước sau im lặng không lên tiếng.

Nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào nàng.

Nàng đi rồi, Tạ Thiên Hành mới mở giấy viết thư trong tay ra, đầu tiên bị giật mình bởi những câu hỏi hùng hồn kia, rồi sau đó nở một nụ cười rất nhạt, chợt lóe rồi biến mất.

“Cảm tạ.”

Hắn lẩm bẩm, giọng anh nhẹ đến mức không ai có thể nghe rõ.

Có thư trả lời của Thiên Cơ Tử, Kỳ Niệm Nhất rất có động lực xử lý những chuyện còn lại ở Nam Cảnh.

Nàng căn cứ vào thói quen tốt đẹp có người tội gì mà không dùng, đêm đó nàng gõ vang cửa nhà Lục Thanh Hà.

Lục Thanh Hà sắc mặt khó hiểu mở cửa ra, nhìn trái nhìn phải, sau khi xác nhận chỉ có một mình nàng, vì tị hiềm, chỉ mời nàng vào sân ngồi.

Lúc bấy giờ Kỳ Niệm Nhất mới nói những vấn đề mình gặp phải khi cải tạo trận pháp cho hắn nghe.

Trận pháp sư thiên tài của Thượng Dương Môn từng vang danh thiên hạ nghe xong thì nhướng mày: “Cái này thực ra cũng không khó làm.”

Hắn nhìn chằm chằm trận pháp thí nghiệm huyết mạch do chằm Kỳ Niệm Nhất vẽ ra trong chốc lát, nghi hoặc nói: “Nhưng trận pháp này vốn để dùng làm gì vậy, trước kia chưa từng gặp qua?”

Hắn chỉ là thuận miệng nói vậy thôi chứ không phải muốn hỏi quá nhiều, lấy ra một cái bút ngọc từ trong giới tử ra, chấm chút linh thạch nghiền nát thành mực, sửa lại hai bút trên trận đồ, đúng là hai nút giao linh lực lúc trước Lăng Hàm từng nói qua.

Lực chú ý của Kỳ Niệm Nhất lại ở: “Bây giờ ngươi đã có thể khống chế linh lực của mình trong một thời gian ngắn rồi sao?”

Lục Thanh Hà gật đầu: “Chỉ là linh mạch bị tắc nghẽn, không thể tự sinh ra, cũng không thể lưu lại trong cơ thể quá lâu, chỉ có thể sử dụng trong chốc lát mà thôi.”

Dù chỉ như thế cũng khiến người vừa ngạc nhiên vừa vui mừng rồi.

Nàng chân thành nói: “Chúc mừng.”

Lục Thanh Hà gật đầu coi như nhận lời chúc mừng của nàng, nhưng mới vừa vẽ được hai nét, linh lực trong cơ thể đã cạn kiệt, hắn cũng không vội, yên tĩnh chờ đợi một lúc, một ít linh lực nhỏ tụ tập trên đầu ngón tay phép hắn vẽ xong một nét cuối cùng.

“Thế này có lẽ sẽ giúp ngươi đạt thành mục đích.”

Kỳ Niệm Nhất không hiểu nguyên lý của trận pháp, suy nghĩ một hồi, trực tiếp cắt đứt đầu ngón tay của mình, nặn ra một giọt máu, giọt máu này dính vào một lá bùa đang bay tới rồi bay đi xa.

Sau đó làm trận bàn sáng lên, cây kim trên trận bàn lắc lư về hướng của lá bùa vừa bay đi.

Thành công.

“Lời đa tạ thì ta không nói nữa.” Kỳ Niệm Nhất cầm trận bàn Lục Thanh Hà vừa cải tạo đứng dậy nói lời cảm tạ, hứa hẹn nói: “Ngươi thiếu hai vị thuốc dẫn, chắn chắn ta sẽ giúp ngươi tìm được.”

Lục Thanh Hà còn chưa kịp nói gì, nàng đã chạy chậm rời đi.

Bên kia, Quỷ Cốc lại có khách không mời mà đến tới thăm.

Quỷ Cốc có rất ít đệ tử, do công pháp của Quỷ Cốc đặc dị , khi chọn lựa đệ tử luôn ưu tiên chọn những người có thiên phú thần thông.

Vì vậy, có vẻ như tông môn lâu đời và bí ẩn trên lục địa này vô cùng yên tĩnh và cô đơn.

Ít nhất đó là những gì Ngọc Hoa Thanh nhìn thấy.

Cảm giác được có người tới thăm, lá thư trong lòng bàn tay Thiên Cơ Tử lập tức hóa thành bột mịn, tiêu tán giữa trời đất.

Không ai biết được nữa.

Bình Luận (0)
Comment