Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 446 - Chương 446.

Chương 446. - Chương 446. -

Không đợi Kỳ Niệm Nhất trả lời, Phi Bạch đã tự nói ra: “Ngoại trừ việc nó có kiếm linh là ta ra còn có một nguyên nhân khác.”

Phi Bạch nhỏ giọng hỏi nàng: “Thanh kiếm này còn sống.”

“Nó có sinh mệnh, ngươi có thể cảm giác được đúng không?”

Kỳ Niệm Nhất không nói gì, nhưng trong lòng lại đồng ý với cách nói này.

Mỗi lần nàng cầm vào thanh kiếm này đều có thể cảm nhận được năng lượng sinh mệnh của nó.

“Ta cho rằng nó có sinh mệnh là vì ngươi.”

Phi Bạch cười một cái: “Không hẳn là như vậy.”

“Còn có một phần nguyên nhân là đến từ bản thân Bạch Trạch. Năng lực sinh mệnh của Thần Chỉ sinh mệnh lực là thứ con người chúng ta không thể tưởng tượng được, dù là bị ăn thịt, cuối cùng bị chia thành các mảnh nhỏ, mỗi một mảnh trong đó đều có năng lực sinh mệnh.”

Phi Bạch nhìn nàng, cười khẽ: “Niệm Nhất, thần kiếm của ngươi bắt đầu tiến hoá rồi.”

Kỳ Niệm Nhất nắm thanh kiếm xương trắng, trong nháy mắt, nàng bỗng cảm thấy như có tiếng tim đập thịch một cái từ sâu trong tận đáy lòng.

Nàng vừa ngẩng đầu lên, còn chưa kịp nói chuyện đã thấy bóng dáng Phi Bạch nhanh chóng biến mất trong không trung.

“Xảy ra chuyện gì vậy!” Kỳ Niệm Nhất hiếm khi lo lắng như vậy.

Phi Bạch nhìn bản thân, bất đắc dĩ nói: “Bản thể tiến hóa, có lẽ ta cũng sẽ theo đó chìm vào giấc ngủ.”

Hắn nhìn Kỳ Niệm Nhất mắt, dịu dàng nói: “Đừng lo lắng, sẽ không có nguy hiểm, lần này sau khi tiến hoá xong, chắc ta có thể...”

Lời còn chưa dứt, bóng dáng hắn đã hoàn toàn biến mất.

Vì vậy mới có hình ảnh hiện tại.

Trận bàn thượng biểu hiện, tất cả thần cốt ở Xuyên Tây đã nằm trong tay nàng.

Xuyên Đông còn lại hai khối, vị trí của nó đều tương đối khó nhằn.

Một khối ở bình nguyên Lưu Hỏa, nơi đó hung thú ở khắp mọi nơi, hẻo lánh ít dấu chân người, cực kỳ nguy hiểm.

Một khối khác ở trong Thần Sơn.

Tạm thời nàng chưa thể lấy được.

Hơn nữa lần hành động này nàng cũng không định đưa quân qua sông tới Xuyên Đông, cho nên hai khối thần cốt này tạm để đó đã.

Như vậy, hiện tại chỉ còn một khối trong tay Bạch Vũ kia thôi.

Màn đêm buông xuống, tất cả mọi người đều vào chỗ theo sự sắp xếp của Kỳ Niệm Nhất.

Khi nàng và Diêu Quang hành động, không gây ra chút động tĩnh dù là nhỏ xíu nào.

Khi sắp kết thúc Hồng Quang Bộ, dù là Nguyên Anh cảnh cao thủ cũng rất khó bắt giữ được tung tích của nàng.

Mà Diêu Quang trời sinh huyền thủy thân thể, có thể lấy thân hóa huyền thủy, giấu đi hô hấp và nhịp tim.

Người của Quang Phục Hội đặt chân trong một khách xá trong trấn nhỏ, mục tiêu của Kỳ Niệm Nhất và Diêu Quang là một cái miếu hoang bên cạnh khách xá.

Sau khi hai người vào chỗ, Kỳ Niệm Nhất nhìn Diêu Quang làm một cái thủ thế, ý tứ là - phân công nhau hành động, ngươi nhìn phía tây ta nhìn phía đông.

Diêu Quang từ xa ra hiệu cho nàng, ý tứ là - hiểu rồi.

Sau đó bóng người biến mất trong màn đêm.

... “Lừa cô gái nhỏ như vậy, ngươi cũng nhẫn tâm thật.”

Bóng dáng Bạch Vũ như hoà vào làm một cùng màn đêm.

Đêm tối là màu tự vệ tốt nhất của nàng ta.

Nếu không phải vì phối hợp với Kỳ Niệm Nhất hoàn thành kế hoạch, bằng năng lực ẩn náu của nàng ta, Thần Điện căn bản không có khả năng tìm ra tung tích của nàng ta.

Giọng nói của nàng ta bị Kỳ Niệm Nhất dùng Thiên Thính bắt giữ đến.

Chỉ có Kỳ Niệm Nhất có thể nghe thấy giọng nói độc đáo, kiều mị mà lạnh lùng này.

[Dù thế nào đi nữa, ta vẫn không thể tin được, trong những khả năng đặc dị được huyết mạch giả kích hoạt lại có loại năng lực kỳ dị như đọc tâm này.]

Kỳ Niệm Nhất không giải thích nhiều với nàng ta, năng lực của Thiên Thính của nàng từ một góc độ nào đó có thể nói là bắt nguồn từ Bạch Trạch, muốn nói là do huyết mạch chi lực cũng hợp lý. Bạch Vũ nói vậy cũng giúp nàng bớt được thời gian bịa chuyện.

Mấy ngày nay, các nàng vẫn giao lưu với nhau bằng cách này.

Bình Luận (0)
Comment