Khi Bạch Vũ có việc, thì trong lòng thầm kêu nàng hai tiếng là được rồi.
Mà nếu nàng ta có chuyện muốn nói, thì nhất định phải bí mật truyền âm.
“Không phải chuyện nhẫn tâm hay không.” Kỳ Niệm Nhất nói, “Đêm nay vừa đến giờ Tý, ta sẽ thông báo hành động của bọn họ.”
Nàng nói hết những sắp xếp của mình đêm nay cho Bạch Vũ nghe, người canh gác ở mỗi một cửa khẩu, và điểm mấu chốt trong cả quá trình hành động, nhấn mạnh tất cả trọng điểm một lần.
“Mang thần cốt đến trấn Tây, thu hút sự chú ý, sau đó đi qua sông, đừng lãng phí thời gian.”
Cuối cùng dặn dò: “Nhóm người mà ta đưa đến kia không phải là đèn cạn dầu, mỗi người đều có bản lĩnh đặc biệt của riêng mình, một mình ngươi trốn thoát thì đơn giản, nhưng muốn đưa theo nhiều người như vậy để trốn thoát thì cũng không dễ dàng, ta sẽ cố gắng hết sức giúp ngươi kéo dài thời gian.”
“Dọc Cẩm Xuyên đều có người, nhưng đường bờ sông dài, người của chúng ta lại không nhiều, rất khó lòng xử lý hoàn toàn, có ba lỗ hổng, các ngươi có thể chạy qua sông từ chỗ đó, nhớ cho kỹ địa điểm.”
Kỳ Niệm Nhất nói xong, nhìn Bạch Vũ ẩn nấp trong đêm đen, mắt thường căn bản không thể bắt giữ được hình bóng, nhẹ giọng nói:
“Trở lại Xuyên Đông, trong khoảng thời gian này tốt nhất là ít đến đây, bên phía Thần Điện ta sẽ quan sát, bản thân ngươi cũng phải tự cẩn thận.”
Cho dù thế nào, thì Bạch Vũ bằng lòng để Quang Phục Hội mạo hiểm, đồng hành cùng nàng trong vở kịch này, nàng rất cảm kích.
Không ngờ tới, Bạch Vũ nghe xong lời này thì nhìn chằm chằm Kỳ Niệm Nhất một lúc, đột nhiên nở nụ cười.
[Muội muội, chúng ta đều là những người lang thang trên con đường sinh tử, không đáng phải lo lắng cho sự an toàn của chúng ta, ngươi ở ngay dưới mí mắt của Thần Điện, mới là nguy hiểm nhất.]
Vậy thì cũng không đến mức.
Kỳ Niệm Nhất thầm nói, bây giờ Thần Điện xem nàng như một bảo vật vậy.
“Còn một chuyện cuối cùng nữa.”
[Ngươi nói đi.]
Kỳ Niệm Nhất nghiêm túc nói: “Bị thương trong lúc hỗn chiến là chuyện không thể tránh khỏi, nhưng nếu không phải tất yếu, thì mong đừng đả thương đến tính mạng của bọn họ. Người của chúng ta, ta cũng sẽ cố gắng hết sức bảo vệ bọn họ, không phải mạo hiểm mạng sống.”
Nói xong, sắc mặt Kỳ Niệm Nhất khẽ thay đổi, ra hiệu với Bạch Vũ.
Bạch Vũ ngầm hiểu, hóa thành một đám khói đen rồi biến mất.
Giây tiếp theo, Diêu Quang nhẹ nhàng đáp xuống trong miếu hoang, nhẹ giọng nói: “Bên kia ta đã xem qua rồi, tạm thời bọn họ không có hành động kỳ lạ gì, tất cả đều ở đó, không thiếu một người nào.”
Kỳ Niệm Nhất nhàn nhạt gật đầu, nghiêm túc nói bậy: “Bên ta cũng thế.”
Diêu Quang không nhịn được lộ ra một nụ cười: “Vậy là tốt rồi, hành động đêm nay nhất định sẽ thuận lợi.”
Kỳ Niệm Nhất lặng lẽ quay đầu đi, không nhìn nàng ta.
Lời vừa rồi nói với Bạch Vũ là nửa thật nửa giả, nhưng có một câu chắc chắn là giả.
Lừa một tiểu cô nương đơn thuần không có mắt nhìn, nàng thật sự vẫn có chút không đành lòng.
Giờ Tý rất nhanh đã đến.
Trong đêm đen một luồng linh diễm nhợt nhạt bùng lên, không chút tiếng động, chợt lóe lên.
Đây là tín hiệu do Kỳ Niệm Nhất phóng ra.
Ở nơi xa, sau khi Tống Chi Hàng nhìn thấy, lập tức thấp giọng nói với người phía sau: “Hành động.”
Nửa tháng nay, tất cả mọi người đều đã bị Kỳ Niệm Nhất dạy dỗ, kỷ luật nghiêm minh, vô cùng nghe lời.
Tống Chi Hàng vừa ra lệnh, mọi người cũng đã tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh, bí mật đi đến địa điểm đã được chỉ định.
Nhiễm Chước chậm rãi đi đến, bước chân của hắn ta không hề đáp trên mặt đất, mà là đạp trên ngọn lửa bao quanh.
Ngọn lửa màu vàng sáng vốn rực rỡ chói mắt bị hắn ta áp chế thành màu đen sâu thẳm, tản ra cảm giác áp bách dày đặc.
Huyền Thủy u ám từ một nơi khác lan đến khách xá mà những người của Quang Phục Hội đang ở.
Dường như mọi kế hoạch đều vô cùng hoàn mỹ.
Ngay lúc bọn họ vây quanh khách xá, Diêu Quang đột nhiên phát hiện sắc mặt của Kỳ Niệm Nhất trầm xuống, lạnh lùng nói: “Đều tản ra đi!”
Mọi người nghe vậy, theo bản năng lùi lại.
Nhưng chưa kịp rút lui thì đã bị một luồng khói đen bao vây.
Đêm tối vốn đã ngăn cản tầm mắt, bây giờ ở trong khói đen, ngoại trừ Kỳ Niệm Nhất, không có bất cứ ai có thể nhìn rõ.
Diêu Quang nhẹ giọng: “Không ổn, bọn họ phát hiện rồi!”
Nàng ta vừa dứt lời, lập tức nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Kỳ Niệm Nhất ở cách đó không xa: “Đừng lên tiếng!”
Diêu Quang lập tức im miệng.