Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 449 - Chương 449.

Chương 449. - Chương 449. -

Nàng nâng cổ tay lên, sau khi nhuyễn kiếm được rót linh lực mãnh liệt, khí thế dâng trào, chém liên tiếp ba nhát.

Mỗi thanh kiếm đều dừng trên luồng kiếm quang, tăng thêm thanh thế.

Chém thẳng vào trong cuộc hỗn chiến của mọi người.

– Trảm Nguyệt.

Văn Tân Linh thoáng nhìn thanh kiếm này ở trong cuộc hỗn chiến, lại cảm nhận được một ít linh quang mơ hồ hiện lên, nhưng lại không nắm bắt được.

Trảm Nguyệt đe doạ những người của Quang Phục Hội, cùng lúc đó, những người của Quang Phục Hội đều đã dùng đến Pháp Tướng Chân Thân.

Hư ảnh cao ngất khổng lồ của mấy con yêu thú hiện lên trên không trung.

Sau Pháp Tướng Chân Thân, là sự suy yếu kèm theo.

Rất nhanh, tình thế thay đổi, Quang Phục Hội bắt đầu không địch lại.

Bạch Vũ thấy thế, thu hồi thế công, lạnh lùng nói: “Rút!”

Một nhóm nhân loại có đặc điểm của yêu thú, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía Cẩm Xuyên.

Kỳ Niệm Nhất đuổi theo phía sau nàng ta, lớn tiếng nói: “Đừng hòng trốn, đêm nay, Vân Niệm ta nhất định sẽ một lưới bắt hết các ngươi.”

Người trong Thần Điện dưới sự chỉ huy của nàng tản ra vây quanh, giống như một cái lưới rộng lớn, bao vây những người Quang Phục Hội đang chạy trốn.

Trong lúc hấp tấp, không ai chú ý tới ánh mắt của Kỳ Niệm Nhất và Bạch Vũ giao thoa.

– Nhớ kỹ điểm phá vòng vây.

– Sao có thể quên được.

Kỳ Niệm Nhất giương kiếm truy kích, trong khung cảnh hỗn chiến, nhìn Bạch Vũ dẫn người rút về điểm phá vòng vây đã sắp xếp từ ban đầu.

Đã diễn thì phải diễn cho hết, nàng lập tức dẫn người đi theo, nói với Tống Chi Hàng: “Tống đạo hữu, phiền ngươi rồi.”

Tống Chi Hàng cười cười: “Đã hiểu.”

Mấy chục lá Phù Hỏa màu xanh bốc cháy xung quanh, bao vây vòng vây của bọn họ, dần dần thu lại không gian chạy trốn của Quang Phục Hội.

Ép cho bọn họ không còn đường lui lại.

Cuộc truy kích đã đến bên Cẩm Xuyên, thời khắc quan trọng nhất đã đến.

Bạch Vũ khẽ nhìn qua, nhìn kỹ phòng vệ bên Cẩm Xuyên, cười lạnh nói: “Ngươi cho rằng, như vậy là có thể bắt được ta? Ngây thơ!”

Nàng ta thu móng vuốt lại, vươn tay vỗ liên tục mấy cái, tất cả những thành viên của Quang Phục Hội đi theo bên cạnh nàng ta mượn sức mạnh của nàng ta rồi thừa thế xông lên, đột phá tuyến phòng vệ bên bờ sông, nhảy vào trong Cẩm Xuyên, hơi thở hoàn toàn bị che dấu.

Bạch Vũ dùng chưởng phong đưa đồng bạn đi, bờ sông cũng chỉ còn lại một mình nàng ta.

Nàng một mình đứng bên bờ sông, đối mặt với gió đêm lạnh thấu xương, lộ ra vẻ cứng cỏi.

Đám người Kỳ Niệm Nhất chậm rãi đến gần nàng ta, lạnh lùng nói: “Giao thần cốt ra, còn có thể tha cho ngươi không chết.”

Bạch Vũ cười lạnh một tiếng, vẫn chưa mở miệng, thì Lăng Hàm ở cách đó không xa kinh ngạc nói: “Vân đạo hữu, thần cốt không ở trên người nàng ta!”

Sắc mặt mọi người thay đổi, Bạch Vũ thấy thế liền xuất chiêu, móng vuốt cào mở màn đêm.

Kỳ Niệm Nhất xoay cổ tay lại, sóng gió vắng lặng, chính là chiêu Kinh Đào Phách Ngạn.

Những người của Thần Điện lập tức sử dụng tuyệt chiêu, tất cả đều hướng thẳng tới Bạch Vũ.

Khóe miệng Bạch Vũ nhếch lên, ở trong mắt mọi người, buông bỏ tất cả phòng bị, dáng vẻ cam tâm nhận lấy cái chết.

Trái tim của Kỳ Niệm Nhất dâng lên tới cổ họng.

Bây giờ, chỉ còn lại một bước cuối cùng của kế hoạch.

Nàng nhìn chằm chằm động tác của Bạch Vũ.

Lại không ngờ tới, kiếm phong vừa đến, đã bị một bàn tay trên không chặn lại.

Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn bàn tay, cùng với bóng người đột nhiên xuất hiện trong trời đêm.

Không có ai biết, hắn từ đâu mà đến.

Nhưng tất cả mọi người đều cảm nhận được hắn rất mạnh.

Hắn đeo một chiếc mặt nạ màu đen, mặt nạ cổ xưa lịch sự tao nhã, che khuất nửa mặt dưới của hắn, chỉ lộ ra sóng mũi cao thẳng và một đôi mắt lạnh lùng sắc nhọn.

Đối phương cũng không có động tác gì lớn, chỉ là bàn tay từ từ đẩy ra, vậy mà lập tức ngăn cản được thế công của mọi người.

Bình Luận (0)
Comment