Cảm giác áp bách che trời lấp đất đánh úp lại, tất cả những người của Thần Điện đều cảm thấy đầu óc đau nhức, không nhịn được mà phun ra máu tươi.
Chỉ có Kỳ Niệm Nhất cố nén cơn đau đớn xé rách trong thần thức, gắng gượng vung kiếm phá vỡ thế trận.
Đột nhiên xuất hiện nam tử xách cổ áo của Bạch Vũ, ném về phía Cẩm Xuyên.
Trong nháy mắt, ánh mắt của Kỳ Niệm Nhất và Bạch Vũ giao thoa.
– Người trợ giúp của người?
Vẻ mặt Bạch Vũ mờ mịt.
– Không biết.
Sau đó nàng ta lập tức rơi vào trong Cẩm Xuyên, thành công trốn thoát.
Cái bóng của nam tử đeo mặt nạ lập tức ảm đạm, trước khi hắn rời đi, nhìn thấy kiếm chiêu của Kỳ Niệm Nhất, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc.
Đây là, Thương Lãng Kiếm?
Chút kinh ngạc này rất nhanh biến mất, hắn giống như lúc đến, biến mất trong hư không.
Chỉ còn Kỳ Niệm Nhất và những người của Thần Điện bị một chiêu của hắn làm cho mất ý thức.
Mặc dù ở một trình độ nào đó mà nói, chỉ cần Bạch Vũ và người của Quang Phục Hội có thể chạy đi, thì kế hoạch đêm nay cũng xem như đã thành công.
Nhưng –
Chân mày của Kỳ Niệm Nhất nhíu lại, không nhịn được nắm chặt chuôi kiếm.
Người đó là ai chứ!!
Ngoại trừ Kỳ Niệm Nhất, Lăng Hàm trở thành người duy nhất không bị nam tử đeo mặt nạ đánh ngất.
Trận bàn trong tay hắn hơi sáng lên, nhìn mọi chuyện trước mặt.
Nam tử đeo mặt nạ đột nhiên xuất hiện, một chiêu đánh ngất tất cả mọi người, đưa thủ lĩnh của Quang Phục Hội rời đi, bản thân lại biến mất.
Mọi chuyện đều xảy ra trong chớp mặt, làm người hoàn toàn không kịp phản ứng.
Hắn nhìn đồng bạn ngã đầy đất, ánh mắt theo bản năng nhìn lướt qua trận bàn trong tay, lại kinh ngạc phát hiện: “Vân đạo hữu, hắn không có mang thần cốt đi, thần cốt bị giấu ở trấn nhỏ phía Tây!”
Kỳ Niệm Nhất nhíu mày, nhìn qua thì cũng không bởi vì chuyện này mà nhẹ nhàng hơn bao nhiêu.
Lăng Hàm cho rằng nàng là vì chuẩn bị lâu như vậy, cuối cùng vẫn thả người của Quang Phục Hội chạy mất nên mới tức giận.
Lập tức an ủi: “Cuối cùng đột nhiên xuất hiện nam tử đeo mặt nạ kia, chiêu thức mạnh đến mức có thể khống chế tất cả những người chúng ta, cho dù kế hoạch có chu đáo chặt chẽ, thì cũng không thể đánh lại ‘sức mạnh’ như vậy, chuyện này cũng không phải ngươi sai, đừng tự trách mình.”
Lăng Hàm chợt dừng lại, lại nói: “Bọn họ để thần cốt ở trấn nhỏ phía Tây, có lẽ chủ ý là muốn dời đi sự chú ý, chúng ta đuổi theo bọn họ, thì sẽ không chú ý tới thần cốt cũng không ở trên người bọn họ, đợi đến sau khi bọn họ thoát thân, thì lại thu thần cốt trở về. Chỉ là không ngờ tới giữa chừng lại bị chúng ta phát hiện.”
Kỳ Niệm Nhất rũ mắt, nhìn mặt sông trống trải.
Giữ thần cốt lại là một phần trong kế hoạch của nàng.
Nhưng nàng vẫn không nghĩ ra.
Ngay cả bản thân Bạch Vũ cũng không biết nam tử đeo mặt nạ kia là ai.
Tại sao hắn lại đột nhiên xuất hiện?
Mục đích hắn cứu Bạch Vũ là gì?
Nghe thấy Lăng Hàm an ủi, nàng nhàn nhạt cười: “Ngươi nói đúng, cũng may là thần cốt vẫn còn.”
Nàng nhìn những người trên mặt đất: “Cũng may, hắn không ra sát chiêu, nếu không...”
Nói đến đây, trong lòng Lăng Hàm cũng cảm thấy sợ hãi.
Hắn trầm giọng nói: “Chúng ta có hơn hai mươi người, một nửa có cảnh giới Nguyên Anh trở lên, ngươi, Nhiễm đạo hữu và Tống đạo hữu, còn có Diêu Quang Tinh, sau khi huyết mạch kích hoạt, năng lực chiến đấu cũng có thể so với cảnh giới Hóa Thần.
Cho dù là nữ thủ lĩnh có cảnh giới Hóa Thần của Quang Phục Hội, cũng không thể chiếm ưu thế trên tay ngươi, nhưng nam tử đeo mặt nạ kia lại có thể dùng một chiêu khống chế chúng ta, rốt cuộc hắn mạnh đến mức nào.”
Ánh mắt của Kỳ Niệm Nhất khẽ động.
Nàng có thể mơ hồ cảm nhận được, tu vi của đối phương ít nhất là Thiên Thu Tuế.