Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 451 - Chương 451.

Chương 451. - Chương 451. -

Cho dù hắn đã cố tình thu lại linh áp.

Chẳng lẽ hắn chính là cường giả Thiên Thu Tuế của Nam Cảnh?

Nhưng dựa theo phân tích trước đó của nàng, Thiên Thu Tuế duy nhất của Nam Cảnh, có lẽ chính là Thiên Tôn của Lạc Anh Thần Điện.

Thiên Tôn của Lạc Anh Thần Điện, không có lý do gì mà lại cứu thủ lĩnh của Quang Phục Hội, người luôn là kẻ địch của Thần Điện.

Hắn, rốt cuộc là ai?

Kỳ Niệm Nhất vỗ bả vai của Lăng Hàm: “Ngươi đi tìm thần cốt đặt ở trấn Tây, ta đưa bọn họ về trấn xử lý, chờ trời sáng ta sẽ tìm y tu đến.”

Cho dù cục diện đã thành ra như bây giờ, nhưng Kỳ Niệm Nhất cũng không quên, đã diễn thì phải diễn cho hết.

Trận bàn truy tung thần cốt luôn chỉ có Lăng Hàm mới có thể nắm giữ, bây giờ nàng đi tìm thì sẽ không hợp lý, chỉ có thể để Lăng Hàm tự mình đi.

Cũng may, con người của Lăng Hàm có nhân phẩm khá tốt.

Lăng Hàm gật đầu, lập tức đi về phía trấn Tây.

Kỳ Niệm Nhất nhìn đồng bạn ngất trên mặt đất, qua lại mấy lần, mới đưa hết bọn họ về trấn xử lý.

Dọc theo đường đi, nàng vẫn luôn nhớ đến đủ loại chi tiết về nam tử đeo mặt nạ vừa xuất hiện.

Nàng cứ cảm thấy, trên người nam tử đeo mặt nạ kia, có vấn đề gì đó bị nàng bỏ qua.

Nhưng cố tình, nàng lại không nhìn ra được thân phận của nam tử đeo mặt nạ.

Kỳ Niệm Nhất nhíu mày, có chút đau đầu.

Tu hành nhiều năm như vậy, Thiên Nhãn của nàng chỉ từng mất đi hiệu lực ở trên người của hai người.

Một người là Tạ Thiên Hành, một người là Thiên Cơ Tử.

Sau đó nàng hỏi Tạ Thiên Hành, đối phương đã thừa nhận, lần đó đã dùng trận pháp đặc thù nên mới ngăn cản được năng lực Thiên Nhãn của nàng.

Mà Thiên Cơ Tử, thì lại là một nguyên nhân khác.

Thiên Nhãn của nàng, có thể nhìn thấy những người tồn tại trên thế giới này.

Thiên Cơ Tử vì nhìn trộm thiên cơ quá nhiều, gặp phản phệ, cho nên đã đặt chân thân trong tinh quỹ, kẻ hành tẩu nhân gian là một con rối có được phần hồn của hắn.

Cho nên, Thiên Nhãn của nàng mới không thể nhìn thấy Thiên Cơ Tử.

Nghiêm túc mà nói, hắn cũng không hoàn toàn được xem là tồn tại.

Không ngờ tới, lần này, ở trên người nam tử đeo mặt nạ, lần thứ ba gặp phải thất bại.

Vẫn còn một chuyện.

Trên mặt nạ của nam nhân kia, cặp mắt lộ ra ngoài kia.

Nàng cứ cảm thấy, có chút quen mắt.

Nhưng rồi lại khẳng định bản thân chưa từng gặp qua một người như vậy.

Kỳ Niệm Nhất chau mày.

Một đêm hỗn chiến, nàng cũng có chút mỏi mệt, sau khi gửi truyền âm phù cho Thượng Quan Hi, thì lập tức nghe thấy tiếng bước chân của Lăng Hàm.

“Tìm được rồi?”

Sắc mặt của Lăng Hàm của có chút kỳ lạ: “Tìm được rồi.”

Kỳ Niệm Nhất nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chợt dừng lại, chậm rãi nói: “Trước tiên để ta bảo quản đi.”

Nàng nhớ đến lời nói của Tinh Thiên Nam.

Ngay cả hắn ở cảnh giới Hóa Thần cũng không thể khống chế chế lực hấp dẫn trí mạng của thần cốt đối với người mang huyết mạch.

Huống chi là Lăng Hàm.

Sắc mặt của Kỳ Niệm Nhất không chút thay đổi, nhưng tay ở sau người lại lặng lẽ nắm chặt Chiếu Cô Quang.

Lăng Hàm nghe thấy lời nàng nói, không có động tĩnh, sắc mặt lập tức biến thành nét cười quỷ dị, trong chớp mắt lại biến thành đau đớn giãy giụa.

Kỳ Niệm Nhất chậm rãi đến gần, bước chân của nàng rất thong thả, giọng điệu cũng rất nhẹ, không muốn chạm vào dây thần kinh cực kỳ mẫn cảm của Lăng Hàm lúc này.

Thấy động tác của nàng, sắc mặt của Lăng Hàm lập tức cảnh giác: “Ngươi muốn làm gì?”

Hắn nói: “Đừng hòng cướp được thần cốt từ trong tay ta.”

Bước chân của Kỳ Niệm Nhất dừng lại, nàng dịu giọng nói: “Ngươi có thể mang thần cốt đến nơi này, chứng tỏ ngươi vẫn còn một chút lý trí, đừng để bị khống chế.”

Lăng Hàm ôm thần cốt liên tiếp lùi lại vài bước, sắc mặt càng thêm dữ tợn: “Thần cốt là của ta.”

Bình Luận (0)
Comment