Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 452 - Chương 452.

Chương 452. - Chương 452. -

Kỳ Niệm Nhất dừng lại, giọng nói trầm xuống: “Buông nó ra, đây là nhiệm vụ Thần Điện giao cho chúng ta, nó không thuộc về... thôi bỏ đi.”

Bóng dáng nàng chợt lóe, trực tiếp xuất hiện ở phía sau Lăng Hàm, dùng chuôi kiếm hung hăng đập lên cổ của hắn.

Lăng Hàm bất ngờ nhận một đòn đánh nghiêm trọng, mất đi ý thức.

Sau đó bị Kỳ Niệm Nhất kéo dài đến một góc trong phòng nằm xuống.

Nàng nhìn đồng bạn đang bất tỉnh trên mặt đất: “...”

Bây giờ thì tốt rồi, thật sự chỉ còn một mình nàng.

Vì đề phòng thần cốt lại gặp chuyện, Kỳ Niệm Nhất để nó vào trong hộp huyền thiết, đặt riêng hộp huyền thiết trong một cái túi giới tử mới, tránh để nó lại tiếp xúc với thần kiếm, rồi bị thần kiếm hấp thụ.

Mấy chục luồng linh áp từ nơi xa đến, Kỳ Niệm Nhất đứng trên nóc nhà nhìn qua, thấy trên cổ áo của đối phương có gia huy của Thượng Quan gia, lúc này mới yên tâm.

Thượng Quan gia vốn ở đây, cách nơi này rất gần, lại là y tu thế gia nổi tiếng ở Nam Cảnh, rất thích hợp xử lý cục diện trước mắt.

Thượng Quan Hi vội vã dẫn người tới, vừa mới vào phòng lập tức lên tiếng hỏi: “Ngươi có sao–”

Một chữ “không” cuối cùng đến bên miệng, nhưng lại không có mặt mũi nói tiếp.

Tình huống trong phòng vừa nhìn là hiểu ngay, chỉ có Kỳ Niệm Nhất là giống người không bị sao nhất.

Kỳ Niệm Nhất ngồi bên cạnh cửa sổ, hóng gió sớm, cảm giác tỉnh táo hơn rất nhiều.

Nàng nhìn người của Thượng Quan gia trị liệu cho những người đang hôn mê, sắc mặt bình thản.

Thượng Quan Hi tiến lên: “Nhiệm vụ hoàn thành rồi?”

Kỳ Niệm Nhất rũ mắt nói: “Một nửa thôi.”

“Có ý gì?”

“Tìm được thần cốt rồi, nhưng người của Quang Phục Hội đã chạy thoát.”

Thượng Quan Hi nhẹ nhàng thở ra: “Chuyện đó không quan trọng, tìm được thần cốt là tốt rồi.”

Nàng ta đến gần hơn một chút, giọng nói hạ xuống cực thấp: “Hôm qua, người của Thần Điện đến tìm ta, chỉ thẳng tên nói là họ muốn gặp ngươi, riêng ngươi.”

Kỳ Niệm Nhất chẳng thèm liếc mắt nhìn một cái: “Biết rồi.”

Thượng Quan Hi liếc mắt nhìn nàng: “Phản ứng của ngươi như vậy là sao.”

“Không sao cả.” Giọng nói của Kỳ Niệm Nhất không nghe ra chút thay đổi gì.

Chỉ là nàng đột nhiên ý thức được, hoàn cảnh của nàng ở Nam Cảnh thật sự là tứ cố vô thân.

Sau đó, có chút nhớ Phi Bạch.

“Hai ngày này, cho dù là ai đến đây tìm ta, đều xem như không thấy.” Kỳ Niệm Nhất trực tiếp nhảy từ cửa sổ lầu hai ra bên ngoài, nhẹ nhàng dừng lại trên đường, xua xua tay với Thượng Quan Hi.

Thượng Quan Hi ló nửa người ra khỏi cửa sổ hỏi nàng: “Ngươi đi đâu vậy?”

“Ngủ.”

Kỳ Niệm Nhất ngay cả đầu cũng chẳng thèm quay lại nói.

Dốc hết sức lực nửa tháng, thật sự mệt mỏi rồi.

Nàng buông bỏ hết tất cả những việc vặt vãnh, sau khi trở lại Thượng Quan gia thì vùi đầu ngủ say hai ngày.

Sau Thượng Quan Hi xử lý xong tất cả mọi chuyện mới đến xem nàng, nhìn thấy Kỳ Niệm Nhất vẫn đang ngủ, có chút cạn lời.

“Tại sao ngủ mà cũng ôm kiếm.”

Trong phòng, Kỳ Niệm Nhất đắp chăn mỏng trên người, nàng quấn quanh một đầu của Chiếu Cô Quang trên cổ tay, nắm chặt chuôi kiếm trong tay, cánh tay trái vòng quanh cánh tay phải, giống như đang ôm kiếm trong tay, có vẻ không muốn buông ra chút nào.

Thượng Quan Hi không quấy rầy nàng, chờ nàng hoàn toàn lấy lại tinh thần.

Trên đường có vài người đến tìm nàng.

Lăng Hàm là đến nói cảm ơn và xin lỗi, Tống Chi Hàng là đến thăm, Diêu Quang là đại diện cho Thần Điện đến an ủi, nhưng đều bị Thượng Quan Hi chặn lại ngoài cửa.

Kỳ Niệm Nhất rất giữ chữ tín, nói nghỉ ngơi hai ngày là hai ngày, tuyệt đối không kéo dài thêm một chút.

Sau hai ngày, Kỳ Niệm Nhất hoàn toàn lấy lại tinh thần mới cảm thấy bản thân thật sự sống lại.

Không đợi nàng nghe Thượng Quan Hi nói hết chuyện xảy ra trong hai ngày nay, thì sứ giả của Thần Điện đúng lúc tìm tới cửa.

Sứ giả đến đây lần này, là bản nhân Tinh Thiên Nam.

Bình Luận (0)
Comment