Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 460 - Chương 460.

Chương 460. - Chương 460. -

Lão bà bà giải thích: “Chuyện này thì lão bà tử cũng không biết, mấy trăm năm qua đều là thế này, chỉ là nghe nói vào đêm Thiên Tôn của Thần Điện thông qua phương pháp đặc biệt nào đó nghe được Thần Minh chỉ thị, cho nên trong thành không thể có phàm nhân ra ngoài.”

Thiên Tôn?

Kỳ Niệm Nhất như có điều suy nghĩ gật đầu: “Cảm ơn ngài, bà bà.”

Lão bà bà cười ha hả, thấp giọng nói: “Tiểu nương tử không có chút cái giá của tiên nhân cũng rất hiếm thấy.”

Ăn mì xong, Kỳ Niệm Nhất ôm một ít hoang mang đứng dậy trở về chỗ ở.

Sau khi nàng rời khỏi, một nam tử mặc áo bào rộng màu đen ngồi xuống nơi mà nàng vừa mới ăn mì, cũng kêu một chén mì chay, rồi sau đó tùy tay rải những chiếc đũa trên bàn.

Chiếc đũa tản ra trên mặt bàn, hiện ra một bộ dạng hỗn độn.

Nam tử cau mày, nhìn đồ án chiếc đũa bày ra trong chốc lát, rồi thu những chiếc đũa lại.

Nếu Kỳ Niệm Nhất ở chỗ này thì sẽ phát hiện, thứ nam tử sử dụng là thuật bói toán thường dùng nhất ở ngoài tu chân giới Nam Cảnh hiện giờ.

“Trốn được thật đủ xa.”

Nam tử lầm bầm lầu bầu một tiếng, tháo mặt nạ xuống, thong thả ung dung mà ăn mì.

Lão bà bà bước lên, nhẹ giọng hỏi một câu: “Vị khách nhân này, ta phải dọn quán trước khi trời tối, ngài xem…”

Nam tử cười với lão bà bà một cái, nhanh chóng ăn mì xong, nói: “Ăn rất ngon, không làm phiền ngài.”

Hắn ta nói xong thì áo bào rộng màu đen nhẹ vẫy, trong lúc bước đ, lộ ra giày bó màu đen dưới chân, rất nhanh đã biến mất không thấy.

Lão bà bà lau cái bàn, cảm khái nói: “Nhìn có vẻ là một tiên nhân, lại cũng lễ phép đối với lão bà tử như vậy. Tiên trưởng ngày xưa khó cầu như vậy, hiện tại một ngày lại gặp được hai người.”

Bà ta nói xong, nhìn sắc trời, vội vàng dọn quán để đuổi kịp trước khi trời tối về tới nhà, giống như những người khác đóng cửa không ra.

Lúc Kỳ Niệm Nhất vừa vào thành chợt cảm nhận được, Lạc Anh Thành là nơi có hơi thở của Bạch Trạch đậm nhất trong toàn bộ Nam Cảnh.

Nếu nói thần cốt có ảnh hưởng rất lớn đối với người có huyết mạch, không cần huyền thiết của Thâm Uyên ngăn cách hơi thở, sợ rằng sẽ khiến cho vô số người có huyết mạch điên cuồng cướp đoạt.

Hơi thở của Bạch Trạch trong Lạc Anh Thành còn mạnh hơn so với tất cả thần cốt mà nàng thu thập được.

Nàng có dự cảm trong Lạc Anh Thành, hoặc là nói trong Lạc Anh Thần Điện, cất giấu di hài của Bạch Trạch, chắc không phải chỉ là mảnh nhỏ xương cốt rơi rụng.

Có lẽ là một bộ phận cơ thể vô cùng quan trọng giống như đôi mắt của nàng.

Sáng sớm hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng.

Kỳ Niệm Nhất vừa ra khỏi cửa, chợt thấy Thượng Quan Hi đã ăn mặc chỉnh tề chờ ở ngoài cửa.

Nàng nhìn chằm chằm quầng thâm mắt của Thượng Quan Hi một lát, nghĩ thầm tối hôm qua không biết có bao nhiêu người cả đêm không ngủ.

Thượng Quan Hi lẳng lặng nhìn nàng: “Ta cuối cùng hỏi lại một lần, ngươi đã hạ quyết tâm chưa?”

“Bước ra một bước này, ngươi thật sự sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.”

Kỳ Niệm Nhất nhướng mày nhìn nàng ta: “Hiện tại chẳng lẽ ta không phải?”

Thượng Quan Hi không còn lời gì để nói.

Tác phong làm việc phô trương này của nàng có lẽ cho dù đến nơi nào đều sẽ trở thành cái đinh trong mắt người khác.

Kỳ Niệm Nhất cười, nghiêm mặt nói: “Còn nhớ rõ lúc trước lời mà ta từng nói không?”

Thượng Quan Hi khó hiểu.

Kỳ Niệm Nhất lại lặp lại một lần: “Ta nói rồi, ta sẽ không để ngươi thua.”

Thượng Quan Hi lập tức yên tâm lại.

Kỳ Niệm Nhất vỗ vỗ vai nàng: “Cho dù thế nào, ngươi và ta đã bị cột vào một chiếc thuyền. Thượng Quan gia các người muốn trở lại năm đại gia tộc là rất khó khăn, trên người ta cũng có một đống lớn phiền phức, chúng ta như nhau, gây phiền phức lẫn nhau.”

Lòng của Thượng Quan Hi lại dần dần nhắc lên, chỉ là loại tình huống trước mắt này không dám hỏi một đống lớn phiền phức mà nàng nói là chỉ cái gì.

“Đi thôi.”

Kỳ Niệm Nhất vừa nhìn dưới lầu, đã thấy bóng dáng của người tiếp đón ở Thần Điện.

Bình Luận (0)
Comment