Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 462 - Chương 462.

Chương 462. - Chương 462. -

“Hơn nữa, người nhiều đơn giản là vì tỏ vẻ thành ý.” Thượng Quan Hi nói tiếp: “Mặc dù ta tuổi trẻ, tu vi thấp, nhưng cũng là gia chủ đương nhiệm của Thượng Quan gia, ta trình diện cũng đã biểu hiện đủ thành ý.”

Nàng ta nói xong, dùng bả vai nhẹ nhàng đẩy Kỳ Niệm Nhất một cái, thấp giọng nói: “Ngươi xem bên kia, gia chủ Nhiễm gia, phụ thân của Nhiễm Chước, còn có gia chủ Tống gia, mẫu thân của Tống Chi Hàng. Người của Tân gia chính là Tân lão gia tử, gia chủ Lăng gia là cô mẫu của Lăng Hàm, còn về Văn gia… người tham dự là nhị thúc của cặp huynh muội Văn gia kia.”

Nàng ta thấp giọng nói: “Thân thể của đại gia chủ Văn gia này không tốt, bẩm sinh thiếu hụt, tuy rằng phẩm giai huyết mạch rất cao, nhưng tu vi không thể đề cao. Nhưng hai đệ đệ của hắn lại đều là kỳ tài ngút trời, lão nhị Văn Trọng Tề là người có tu ci cao nhất của Văn gia hiện giờ, Hóa Thần Cảnh Tàng Phong Kỳ, nghe nói chiến lực thực tế gần nửa bước Thái Hư. Vốn Văn Trọng Bình là tam đệ của hắn cũng là Hóa Thần Cảnh Tàng Phong Kỳ, nhưng lần trước Văn Trọng Bình mang theo tiểu bối Văn gia mạnh mẽ xuất cảnh, lại thảm bại mà về, chết ở ngoại cảnh, cũng không biết là bị ai giết.”

Ánh mắt của Kỳ Niệm Nhất đảo qua một cái, có chút chột dạ mà sờ sờ cái mũi.

Thật trùng hợp nha, người giết Văn Trọng Bình đúng là tại hạ.

Thượng Quan Hi nói tiếp: “Ngoại trừ Lạc Anh Thần Điện ra, thì chiến lực đứng đầu Thần Cảnh đều ra từ năm đại gia tộc này.”

Kỳ Niệm Nhất tò mò nói: “Thượng Quan gia các ngươi không phải cũng từng là một trong năm đại gia tộc hay sao, là không trúng tuyển trong lần chọn năm đại gia tộc trước, bị Tân gia đẩy xuống, chiến lực của các ngươi thế nào?”

Thượng Quan Hi rũ mắt nói: “Thượng Quan gia là y tu thế gia, dựa vào một tay y thuật nổi tiếng Thần Cảnh.”

Nói cách khác chính là chiến lực không mạnh.

Bằng không thì cũng sẽ không bị thua trong lần lựa chọn đó.

Một bên khác, Lăng Hàm thấy Kỳ Niệm Nhất gật đầu chào hỏi với nàng.

Động tác này bị nữ tu rất có uy nghiêm bên cạnh hắn thấy được, nàng ta thấp giọng nói: “Hàm Nhi, đây là người giúp ngươi lần trước?”

Lăng Hàm gật đầu: “Nàng giúp ta không chỉ một lần.”

Một lần là chỉ dạy hắn về trận pháp, một lần khác là lúc hắn bị thần cốt mê hoặc, kịp thời đánh hắn ngất xỉu để cho hắn không đến mức làm ra chuyện càng quá mức.

Lăng Kha nghe vậy cũng lộ ra một cụ cười hiền lành với Kỳ Niệm Nhất.

“Nếu như thế, trong Thánh Huy Hội lần này, nếu bọn họ có yêu cầu thì chúng ta đến giúp đỡ một chút.”

Lăng Kha: “Hàm Nhi, ngươi nhớ kỹ, Lăng gia chúng ta có ân phải trả, sau này ngươi kế nhiệm vị trí của ta cũng phải làm như vậy.”

Lăng Hàm nghiêm túc nói: “Cô mẫu yên tâm, Hàm Nhi biết rồi.”

Hắn hơi hơi cúi đầu lặng lẽ hướng nhìn thoáng qua đối diện.

Một tay nàng chống cằm, trường kiếm quấn lên cổ tay, đang nghiêng đầu nói cái gì đó với Thượng Quan tiểu thư bên cạnh.

Ánh mắt này nhẹ nhàng mà nhanh, trước khi Kỳ Niệm Nhất phát hiện đã thu trở lại.

Hắn nghĩ thầm cho dù không phải ân nhân, hắn cũng muốn dốc hết toàn lực đi giúp nàng.

Lăng Kha thu hết vẻ mặt của hắn vào đáy mắt, bất đắc dĩ mà nhẹ nhàng lắc đầu.

Tiểu nhi nữ nha còn không biết kế tiếp cạnh tranh sẽ tàn khốc thế nào.

Thánh Huy Hội cho phép tất cả người tu hành trong Nam Cảnh quan sát.

Người trình diện ngoại trừ các gia các tông ra thì còn có rất nhiều tán tu đầy hứa hẹn, sân này có thể chứa ít nhất năm vạn người, hôm nay đã hoàn toàn ngồi đầy.

Số người quá nhiều, cho dù lấy ánh mắt của nàng thì liếc mắt một cái cũng cảm thấy có chút hoa mắt.

Khi ánh mắt của nàng đảo qua, chợt dừng lại trên người nam tử nào đó trong đám người một lát.

Là hắn.

Ngày đó người đột nhiên nhảy ra cứu Bạch Vũ.

Sao hắn cũng tới?

Bình Luận (0)
Comment