Không nghĩ tới Tống Chi Hàng lại thâm tàng bất lộ như thế.
Nếu không có Kỳ Niệm Nhất, thì lần này hắn có lẽ thật có thể khiến cho mọi người giật mình, trở thành huyết mạch phẩm giai cao nhất trong những người ở đây mọi.
Trận bàn quay cuồng, mọi người càng thêm ngạc nhiên phát hiện, màu sắc độ tinh khiết huyết mạch của Tống Chi Hàng, đậm hơn màu cam rất nhiều, gần như đã gần màu đỏ.
Tinh Nhược Linh khen ngợi nói: “Tống Chi Hàng, huyết mạch bát phẩm, độ tinh khiết, cấp chữ thiên, thông qua vòng khảo nghiệm thứ nhất.”
Kỳ Niệm Nhất nghĩ tới nghĩ lui, cũng không hiểu cái gọi là độ tinh khiết có ý gì.
Dùng Thiên Thính tìm tòi một lát, quả nhiên nghe được ở đây cũng có quần chúng không hiểu phát ra nghi vấn.
Có người giải thích: “Nếu nói phẩm giai của huyết mạch thể hiện ở chỗ tăng thêm chiến lực, vậy độ tinh khiết lại thể hiện khả năng huyết mạch giả có thể nghe thánh ý lớn bao nhiêu, dù sao Thần Tử là hiện thân của Thần Minh.”
“Thì ra là thế.”
Kỳ Niệm Nhất vừa nghe xong, cũng không nhịn được có chút tò mò, hiện giờ phẩm giai huyết mạch của mình và độ tinh khiết đến tột cùng là bao nhiêu.
Nàng đứng ở phía cuối đội ngũ, phía trước còn có rất nhiều người.
Chỉ là lúc tới Văn Tân Linh, sau khi nàng ta nhỏ một giọt tâm đầu huyết, sắc mặt lại có chút khó coi.
Kim đồng hồ của nàng ta miễn cưỡng đụng phải số bảy, có thể nói chỉ là mới vừa bước vào ngưỡng của thất phẩm.
Tinh Nhược Linh ngước mắt, hỏi: “Ta nhớ rõ ba năm trước đây huyết mạch của ngươi cũng đã tới thất phẩm, hiện giờ ba năm trôi qua vẫn là thất phẩm, có giải thích gì không?”
Mặt của Văn Tân Linh một trận xanh một trận trắng, mất mát nói: “Thưa Diệu Tinh, năm nay huyết mạch của ta cũng đã gần bát phẩm, là mấy tháng lúc trước xuất cảnh, thân bị trọng thương cho nên phẩm giai huyết mạch lùi lại, thương còn không có khỏi hẳn, đều không phải là không có tiến bộ.”
Tinh Nhược Linh suy nghĩ một lát, nhìn về phía Tinh Hải Bắc.
Chuyện đám người Văn gia tổn thất thảm trọng ở ngoài cảnh, cũng không phải bí mật gì.
Bọn họ nghe được tin tức lúc Văn Tân Linh sinh ra thì phẩm giai huyết mạch là ngũ phẩm, sau đó lại tăng đến thất phẩm, đã chứng minh nàng cũng không phải là mạch chết.
Tinh Hải Bắc trầm ngâm một lát, khi đôi mắt cực lạnh của hắn ta xẹt qua Văn Tân Linh, nàng ta không nhịn được co rúm lại.
Cuối cùng, Tinh Hải Bắc lạnh lùng nói: “Làm đại y sư tới kiểm tra cho nàng một lần.”
Một lát sau, có y tu tiến lên.
Khi nàng ta dò mạch cho Văn Tân Linh, nam tử mặc y phục màu đen nhướng mày.
Trên người nữ hài này có kiếm khí còn sót lại.
Đây là nguyên nhân thương thế của nàng vẫn luôn không tốt.
Nhưng… kiếm khí này.
Sao lại quen thuộc như thế?
Lần đầu tiên trong ánh mắt của nam nhân kia xuất hiện vẻ ngạc nhiên không chắc chắn.
Bị kiểm tra trước mặt mọi người, trên mặt Văn Tân Linh hiện lên một tia nhục nhã, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của đại y sư, Tinh Nhược Linh mới nói: “Văn Tân Linh, huyết mạch thất phẩm, độ tinh khiết, cấp chữ địa, thông qua vòng khảo nghiệm thứ nhất.”
Vòng khảo nghiệm thứ nhất không có giơ đao múa kiếm, không có gió tanh mưa máu, nhưng dù vậy cũng vẫn là có người thất vọng.
Nam tu phía Văn Tân Linh, huyết mạch chỉ có lục phẩm.
Dựa theo quy định, hắn ta không thể lại tham gia một vòng khảo nghiệm sau này.
Hắn ta chỉ có thể trơ mắt mà nhìn những người khác đều đứng ở bên phải, mà đội ngũ bên trái chỉ có lẻ loi một mình hắn ta.
Hắn ta cười khổ nói: “Từ khi ta sinh ra, chính là vì chuẩn bị cho Thánh Huy Hội, ta tốn hơn hai mươi năm chuẩn bị chuyện này, không nghĩ tới ngay cả đợt thứ hai cũng chưa có thể đi vào.”
Sắc mặt của hắn ta ảm đạm, thuận tay rút ra bội kiếm bên hong, vậy mà lại trực tiếp chuẩn bị tự sát ngay tại chỗ.