Nơi xa, nơi mà tông môn của hắn ta đang ngồi, xa xa truyền đến một tiếng hô kinh ngạc: “Dừng tay ——”
Khi kiếm phong cách cần cổ của hắn ta còn chưa đến một tấc, bị một thanh trường kiếm mềm mại cuốn lấy.
Cùng lúc đó còn có hai ngón tay kẹp lấy thanh kiếm mà hắn ta muốn tự sát.
Kỳ Niệm Nhất ngước mắt nhìn lại, đối diện với đôi mắt lạnh nhạt của Tinh Hải Bắc.
Không có phát hiện, nam tử áo đen trên đài kia từng có giao thủ với nàng, thấy kiếm trong tay nàng thì ánh mắt có chút chần chờ.
Hắn ta lạnh giọng nói: “Mang hắn lên sân khấu.”
Đối với bộ dạng suy sụp của nam tử, không nhìn thêm một lần nào nữa mà là quay đầu nói với tất cả người tham dự: “Nếu đến bây giờ, các ngươi còn chưa ý thức được cạnh tranh Thánh Huy Hội có bao nhiêu tàn khốc thì tốt nhất nên đi ra ngoài với hắn.”
Môi mỏng của hắn ta phun ra lời nói tương đối tàn khốc.
“Muốn chết thì cũng đừng chết ở Thần Điện, ô uế sàn nhà của Thần Điện.”
Thái độ lạnh nhạt như thế làm cho trong lòng mọi người rét lạnh.
Trên tòa, Lăng Kha lắc đầu: “Thật là quá trẻ tuổi.”
Theo nam tu bị kéo ra khỏi sân kia, tâm trạng của những người còn lại chưa trắc nghiệm huyết mạch đều có chút trầm trọng.
Rất nhanh đã đến lượt Kỳ Niệm Nhất.
Nàng không có chút lo lắng nào đối với một vòng này, không chỉ có nàng mà những người khác cũng cảm thấy một vòng này của nàng chắc là không có bất cứ lo lắng gì.
Huyết mạch giả cửu phẩm duy nhất, vòng này chắc là trôi qua rất nhẹ nhàng.
Đôi mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm kim đồng hồ trên trận bàn, nhìn nó không có nghi ngờ mà phá tan tuyến giữa tám và chín, hướng về phía cuối mà đi.
Mọi người ngừng thở, chuẩn bị xem kim đồng hồ cuối cùng có thể ngừng ở chỗ nào của cửu phẩm.
Lại không nghĩ rằng kim đồng hồ trực tiếp phá tan tuyến chín này.
Sau đó, quỷ dị mà xoay hết một vòng ở trên trận bàn.
Kim đồng hồ một lát chỉ về phía chín, một lát chỉ về phía một, thật giống như có lực lượng kỳ lạ nào đó đang lôi kéo ở hai đầu của nó, trước sau lắc lư không chừng.
Mọi người có chút mờ mịt.
Đây là ý gì.
Lúc này chỉ có trong lòng Kỳ Niệm Nhất hơi hơi giật mình.
Nàng cảm giác được thần kiếm ở điên cuồng kích động.
Chính là do sức mạnh của thần kiếm đã kéo kim đồng hồ quay về hướng ngược lại.
Không đến nỗi lại trùng hợp như vậy được, chẳng lẽ do thần kiếm vừa hoàn thành quá trình tiến hóa đúng lúc này à?
Nhìn kim đồng hồ cứ quay đi quay lại mấy vòng trên trận bàn, vẫn không dừng lại.
Bị hàng vạn người cùng lúc nhìn chằm chằm, kim đồng hồ chẳng cho họ chút mặt mũi nào.
Cảnh tượng có chút xấu hổ.
Kỳ Niệm Nhất làm như vô tội nói: “Trận bàn này... hỏng rồi à?”
Thượng Quan Hi nghe được những lời quen thuộc này, chợt nhớ tới ngày đầu tiên bọn họ gặp mặt, Vân Niệm cũng đã làm hỏng trận bàn kiểm tra huyết mạch.
Nàng ta nhíu mày, cảm thấy từ sau khi quen biết Vân Niệm, nàng ta mỗi ngày đều sống trong sự sợ hãi.
Vô cùng đặc sắc.
Tân Thiên Hạo cũng nhớ lại ngày hôm đó.
Tuy rằng hắn ta ngứa mắt cái nữ nhân ở cùng một phe với Thượng Quan Hi này, nhưng vẫn nói: “Lúc trước nàng ta kiểm tra, huyết mạch của nàng ta hẳn là cao hơn cấp chín. Lúc đó cũng làm hỏng mất trận bàn, lần này có lẽ cũng giống như vậy.”
Tinh Nhược Linh: “...”
Nàng ta nhìn vào trận bàn bằng ánh mắt không thể tin được, ánh mắt lướt xuống phía dưới một cách vi diệu.
Chẳng lẽ là đã hỏng thật rồi sao?
Vòng kiểm tra đầu tiên còn chưa kết thúc, có nhiều người đang nhìn chằm chằm như vậy, kết quả trận bàn lại bị hỏng thật, mặt mũi của Thần điện bị mất sạch rồi.
Chỉ có Văn Tân Linh nhìn cách thức chuyển động quen thuộc của kim đồng hồ, dường như nhớ ra điều gì đó.
Nàng ta đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm Kỳ Niệm Nhất, càng nhìn càng cảm thấy nàng cực kỳ giống kẻ thù chém giết Bình thúc ngày đó.