Thượng Quan Hi có chút khó hiểu: “Hắn ta là người không nổi bật nhất trong mười lăm người các ngươi. Phong Vũ Lâu ở Thần cảnh không lớn cũng không nhỏ, miễn cưỡng mới có thể xếp vào trong đó.”
“Trước đây hắn ta ở Phong Vũ Lâu cũng có chẳng có chút danh tiếng nào giống như thế này, chưa từng nghe nói ở trong Phong Vũ Lâu có người mang huyết mạch thất phẩm, ta cũng không biết tin tức cụ thể về hắn, ngươi tò mò về hắn ta như vậy để làm gì?”
Kỳ Niệm Nhất chỉ có thể nói: “Không phải ta tò mò về hắn ta, ta chỉ tò mò về từng đối thủ của chúng ta mà thôi.”
Lúc này mới lừa được Thượng Quan Hi.
Kỳ Niệm Nhất cảm thấy bây giờ mình rất cần một người đó chính là Tiêu Dao Du.
Bất kể là chân trời hay góc biển, bốn châu trên đại lục, các môn các phái các nhà, thậm chí Yêu Vực cách xa nơi đại dương mênh mông, nàng ta cũng đều có thể moi ra được tin tức.
Đang nói chuyện thì có người từ phía sau đuổi theo: “Vân đạo hữu.”
Kỳ Niệm Nhất quay người nhìn lại, thấy phía sau có không ít người.
Tống Chi Hàng, Nhiễm Chước, Diêu Quang, Lăng Hàm.
Mấy người nàng hơi quen biết ở trong hội Thánh Huy đều tới đây.
“Các người có chuyện gì muốn tìm ta à?”
Tống Chi Hàng còn chưa kịp mở miệng, đã bị Diêu Quang cắt ngang.
“Tống đạo hữu, ngươi đã kết thành đồng minh cùng với Nhiễm đạo hữu thì chắc hẳn không cần phải cướp người của ta đâu nhỉ.”
Kỳ Niệm Nhất ngẫm lời nói này của nàng ta, cảm thấy không đúng cho lắm.
Thượng Quan Hi đứng ở bên cạnh không quan tâm, nàng ta ôn nhu cười, lạnh giọng nói: “Cho phép ta nhắc nhở Diêu Quang Tinh một câu, Vân Niệm hiện tại là đại cung phụng của Thượng Quan ta.”
“Nghiêm túc mà nói, nàng là của ta.”
Tu vi của Thượng Quan Hi chẳng qua chỉ là tầng Trúc Cơ, bất cứ ai có mặt ở đây đều có thể dễ dàng nghiền chết nàng ta.
Nhưng dường như nàng ta ở trên một phương diện kì lạ nào đó, lại có một khí thế đáng kinh ngạc, khiến cho Diêu Quang người đang ở cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong cũng không nhịn được phải lui một bước.
Tống Chi Hàng nhìn hai nữ nhân vây quanh Kỳ Niệm Nhất, bất đắc dĩ nói: “Hay là chúng ta tìm một chỗ để nói chuyện kỹ hơn nhé?”
Vẻ mặt Lăng Hàm chấn động: “Vân đạo hữu lại được hoan nghênh như vậy.”
Nhiễm Chước ôm Mạch Đao đi theo phía sau bọn họ, hừ lạnh một tiếng.
Vài phút sau, sáu người ngồi vào một quán cơm tên là Kim Phong Ngọc Lộ Đường.
Kỳ Niệm Nhất không nhịn được nói: “Cái tên quán này thoạt nghe chẳng giống một tiệm ăn đứng đắn chút nào cả.”
Diêu Quang thần bí nói: “Nhưng mà chỉ cần đồ ăn ngon là được.”
“Kim Phong Ngọc Lộ hầm của quán này có thể nói là mỹ vị nhân gian, trước kia ta thường hay lẻn ra ngoài này ăn.”
Cũng đúng, Diêu Quang xuất thân từ Thần Điện.
Lạc Anh Thành này đương nhiên là một nơi mà nàng ta rất quen thuộc.
“Hôm nay ta làm chủ nhà.” Diêu Quang phóng khoáng nói: “Đừng có ai đi tranh giành với ta đấy.”
Khi nàng ta đang suy nghĩ nên gọi món gì, Nhiễm Chước lạnh lùng nói: “Ta không ăn ngũ cốc tạp lương, không ăn đồ ăn người phàm.”
Diêu Quang tức giận liếc hắn ta một cái, cảm thấy người này giống như khối băng, không thú vị chút nào.
Mấy người còn lại cũng không có mấy điều cần chú ý đặc biệt như vậy, thực ra Tống Chi Hàng cũng đang nhịn ăn ngũ cốc tạp lương, nhưng hắn ta sẽ không nói thẳng ra trước mặt mọi người giống như Nhiễm Chước, mà sẽ giữ thể diện cho Diêu Quang.
Kim Phong Ngọc Lộ hầm được bưng lên, Kỳ Niệm Nhất dùng thìa khuấy lên một chút, phát hiện cái được gọi là Kim Phong Ngọc Lộ hầm là chỉ hoa cúc vàng và hoa bách hợp.
Hai mùi thơm thanh khiết và khiến người ta sảng khoái xộc thẳng lên mũi, được ninh trên lửa Hoài Sơn, khi tan trong miệng là sự ngọt ngào ấm áp.
Quả đúng là mỹ vị nhân gian.
Sau khi bắt đầu ăn, Diêu Quang mới giải thích vì sao lần này lại đến tìm Kỳ Niệm Nhất.