Không gian tầng thứ nhất của Cửu Tiêu Thiên Thê vô cùng nhỏ, chứa nhiều người cùng một lúc như thế, chật như nêm cối, chen chúc đến mức thậm chí mọi người còn không thấy được bên trong thang trời có hình dáng như thế nào, chỉ cảm thấy khắp nơi xung quanh toàn là người.
Tiếng đánh nhau vang lên khắp nơi, có rất nhiều người dành thời gian nhìn qua, không khỏi hít hà.
Hai nữ nhân này, đánh dữ dội thế?
Thấy cảnh tượng này, Tống Chi Hàng và Nhiễm Chước liếc nhau, nhớ tới vài ký ức không đẹp lắm.
Hôm đó ở Thiệp Lan Sơn, bọn họ cũng bị hai nữ nhân này đá xuống núi như thế.
Không nể nang chút nào.
Những người có tu vi tương đối cao khác, thấy chiến thuật đó của bọn họ thì tiếp thu, bắt đầu học theo.
Không mong chiến thắng tuyệt đối, chỉ cần nhanh.
Dùng tốc độ nhanh nhất để ném người ra khỏi Cửu Tiêu Thiên Thê, càng nhiều càng tốt.
Như vậy, có thể giúp bọn họ tranh thủ càng nhiều thời gian tu luyện ở trong Cửu Tiêu Thiên Thê.
Đây là lần đầu tiên bọn họ cảm nhận được, có nơi có linh khí dồi dào như thế.
Không chỉ có bọn họ, Kỳ Niệm Nhất cảm giác được rõ ràng nhất.
Linh khí ở Nam Cảnh vốn đã dồi dào hơn ngoài cảnh rất nhiều rồi.
Vậy mà bên trong Cửu Tiêu Thiên Thê này, chỉ mới ở tầng thứ nhất đã có linh khí gấp đôi Nam Cảnh rồi.
Nàng dùng Thiên Nhãn để nhìn lộ tuyến dòng chảy linh khí của không gian này, là từ dưới lên trên.
Linh khí ở tầng dưới là loãng nhất, là vì hầu như toàn bộ linh khí đã tràn mạnh lên tầng trên.
Không thể tưởng tượng được, tầng sau mươi, tầng bảy mươi hai, thậm chí là tầng chín mươi chính thì sẽ có nơi tu luyện với linh khí nồng đậm như thế nào.
Về phần áp lực đối với thân thể bên trong thang trời mà Diêu Quang nói lúc trước, tạm thời nàng vẫn chưa cảm giác được.
Có lẽ là vì vẫn còn đang ở tầng thứ nhất.
Một đám tu sĩ Nguyên Anh Cảnh bắt tay với nhau có hiệu quả vô cùng đáng sợ.
Giống như những gì Kỳ Niệm Nhất đoán trước, số tu sĩ Thiếu Niên Du chiếm một nửa là người bị đào thải ra ngoài đầu tiên.
Mắt thường có thể thấy được người đang ở tầng thứ nhất giảm đi.
Sau khi dọn dẹp nơi này đến mức không còn quá chen chúc, ít nhất là người có thể tự do đi lại thì Kỳ Niệm Nhất mới có thể hoàn toàn thấy cảnh vật trong tầng thứ nhất của Cửu Tiêu Thiên Thê như thế nào.
Tầng thứ nhất lấy màu gạch để phân chia, chia làm hai khu vực.
Một bên đen một bên trắng, chỗ của bọn họ là một cái đài hình tròn có hai màu đen trắng, trong chỗ gạch màu đen có một điểm màu trắng cao hơn chỗ khác một chút, bên chỗ gạch màu trách cũng giống như thế, ở giữa có một nơi có màu đen.
Thoạt nhìn thì tầng thứ nhất này là một hình thái cực khổng lồ.
Tuy rằng gọi là thang trời, nhưng bọn họ lại không nhìn thấy cầu thang để đi thông lên tầng trên, cứ như đang bị nhốt trong một không gian vậy.
Sau khi dọn sạch Thiếu Niên Du thì tới lượt tranh đấu giữa Tiểu Trọng Sơn.
Trong đó tranh đấu giữa Kim Đan Cảnh là dữ dội nhất.
Bọn họ là nhóm người có tu vi hơi thấp nhưng lại chiếm số lượng nhiều nhất ở trong đây.
Hỗn chiến đến trình độ này, gần như đã không có ai muốn đi chọc mấy tu sĩ Nguyên Anh Cảnh tương đối nổi bật.
Vì thế đột nhiên bọn họ cảm giác được không chỉ xung quanh mình vắng đi mà còn rảnh tay hơn rất nhiều.
Thấy thế, có rất nhiều tu sĩ Nguyên Anh Cảnh lén ngồi xuống đất trống để lười biếng.
Kỳ Niệm Nhất thấy hai điểm tròn trong hai thái cực là chỗ có linh khí nồng đậm nhất.
Nguyên Anh Cảnh tu sĩ trốn việc, tu sĩ Kim Đan Cảnh xúm lại, ánh mắt Kỳ Niệm Nhất nhìn thoáng qua, không ngồi xuống điều tức giống như những người khác mà lại rút kiếm lao vào trận chiến lần nữa.
Diêu Quang sửng sốt, giữ chặt nàng: "Chắc tu sĩ Nguyên Anh Cảnh trong sân còn không tới một trăm, trận chiến của chúng ta tới đây là xong rồi, chỉ cần chờ người trông cửa xuất hiện là được, ngươi không cần ra tay nữa đâu."