Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 475 - Chương 475.

Chương 475. - Chương 475. -

Kỳ Niệm Nhất dùng thiên nhãn quét qua xung quanh, không tiện đả kích nàng ta.

Mà bất luận là nam tử áo đen hàng nghìn tuổi kia, chỉ riêng việc nàng nhìn thấy hắn giống với Diều Quang đều là Nguyên Anh Đỉnh Phong, thì ít nhất vẫn còn hai người nữa.

Hai người vừa bước vào không gian thang trời Cửu Tiêu liền có người bị người nâng lên ném qua đây, trực tiếp ngã xuống dưới chân Kỳ Niệm Nhất, lăn ra khỏi khe nứt trong không gian nhanh như chớp.

Tống Chi Hàng và Nhiễm Chước đều ăn ý bày ra tư thế chiến đấu.

Kỳ Niệm Nhất cởi trường kiếm quấn quanh cổ tay xuống.

Chiếu Cô Quang phát ra tiếng vù vù trong trẻo.

Tiếc quá, bây giờ Phi Bạch còn chưa tỉnh.

Nếu không thì nàng thật sự muốn cho hắn thấy.

Nàng đã dùng Chiếu Cô Quang như thế nào để chống lại vạn người.

Thật sự rất đông người, chỉ cần không để ý một chút là sẽ bị đẩy vào trong đám người, hoàn toàn nhìn không thấy.

Kỳ Niệm Nhất nhìn trái nhìn phải, nói nhanh: "Tống đạo hữu, cho mỗi người chúng ta một lá bùa, dùng để phân biệt thân phận."

Tống Chi Hàng cũng nghĩ tới cách này, bốn lá bùa kẹp trong khe hở ngón tay phải của hắn ta đồng thời bốc cháy, động tác tay vung lên như đao, lá bùa bốc cháy ngọn lửa màu xanh dán lên cánh tay phải của đám người bọn họ.

Ngay sau đó hắn ta lại vội vàng dán một lá bùa cho mình rồi nhanh chóng nói: "Rót thần niệm của mình vào trong lá bùa đi."

Bốn người làm theo, rất nhanh đã cảm giác được bên trong thần niệm xuất hiện bốn điểm sáng khác.

Là Tống Chi Hàng dùng bùa để đánh dấu bọn họ.

Mỗi một phù tu đều có phù tiêu của riêng mình, cho dù là loại hỗn chiến này thì chỉ cần dùng cách như thế để đánh dấu, là chắc chắn sẽ không nhận sai.

Kiếm thức Kinh Đào Phách Ngạn rất thích hợp cho trường hợp hiện tại, kiếm thức như cơn sóng, tách đám người đang chắn trước mặt họ ra, cưỡng chế tạo thành một khu đất trống, lúc này, cuối cùng Lăng Hàm bị ngăn cách ở xa cũng có thể tụ lại với bọn họ.

Kiếm phong mềm mại của Chiếu Cô Quang như linh xà vậy, mỗi một lần vung lên cũng có thể cuốn lấy mấy chục người cùng lúc.

Kỳ Niệm Nhất cũng không có làm bọn họ bị thương nặng, mà là mượn kiếm thế để đưa bọn họ ra khỏi khe không gian, trực tiếp đẩy bọn họ ra khỏi Cửu Tiêu Thiên Thê.

Diêu Quang nhìn động tác của nàng, hiểu được ý định của nàng.

Nàng muốn dọn sạch chỗ này.

Sau khi năm người bọn họ gom lại với nhau thì hoàn toàn xứng đáng trở thành chiến lực đứng đầu trong tầng thứ nhất Cửu Tiêu Thiên Thê này.

Lăng Hàm lấy linh lực làm kíp nổ, vẽ ra một trận bàn trên không, bao phủ lấy toàn bộ năm người bọn họ vào bên trong.

Đồng thời trong trận bàn còn cuồn cuộn nổi lên sương trắng và băng sương, sương trắng để cản tầm nhìn, còn băng sương làm giảm tốc độ.

Người bị hắn nhét vào trong trận, hoàn toàn trở thành bia ngắm sống của Kỳ Niệm Nhất.

Nàng giẫm nhẹ mũi chân, bay lên trên, Hồng Quang Bộ được mở tới mức tối đa, ngay cả một chút ánh sáng tím vụn vặt cũng không nhìn thấy.

Mọi người chỉ cảm thấy nàng trực tiếp biến mất trước mắt, sau đó giống như kỳ tích, trong phạm vi bán kính năm thước của trận bàn, những người bị băng sương của trận bàn giữ lại bước chân, dần dần bị đá ra ngoài.

Tốc độ của nàng cực kỳ nhanh, mắt thường hoàn toàn không thể bắt kịp được bóng dáng của nàng, chỉ có thể nhìn thấy từng bóng người bị đá ra khỏi cái khe không gian.

Rất nhanh, cái sân trước mặt bọn họ đã bị dọn dẹp sạch sẽ rồi.

Chỉ mất một lát, số người bị Kỳ Niệm Nhất đá ra ít nhất là mấy trăm người.

Diêu Quang cũng gia nhập hành động dọn sạch hiện trường.

Huyền thủy cũng chảy xuôi ra từ đầu ngón tay của nàng ta, chẳng mấy chốc đã hóa thành cơn sóng to u ám, đánh mạnh lên những người khác xung quanh bọn họ, nơi cơn sóng đi qua chẳng chừa lại ngọn cỏ nào.

Bình Luận (0)
Comment