Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 474 - Chương 474.

Chương 474. - Chương 474. -

“Cho nên, đương nhiên là chỉ sau khi bản thân những người vượt ải loại sạch số lượng người ở tầng này đến con số chín mươi chín người, thì mới bắt đầu thí luyện đúng chứ.”

Đây là điều mà ngay cả ba tên nam nhân của đại gia tộc cũng chẳng thể nghe ngóng được.

Lăng Hàm không nhịn được nói: “Như này cũng xảo quyệt quá mà, bản thân chúng ta đánh xong một lượt lại còn phải đấu với người gác cửa.”

Nói xong, hắn ta mới ý thức được mình đang nói Thần Điện làm ăn xảo quyệt ở ngay trên lãnh thổ của Thần Điện, ngay lập tức im miệng.

Âm thanh thông báo đã sang giờ Thìn vang lên, bóng dáng Hoa Khê Tôn Giả xuất hiện trước mắt mọi người.

Nhìn thấy nàng ta xuất hiện, ở nơi có sức chứa gần vạn người dần trở nên yên tĩnh.

Mọi người đều nhìn nàng ta, không rời một giây phút nào.

Hoa Khê Tôn Giả vẻ mặt nghiêm túc, hai tay bấm quyết.

Đó là một pháp quyết mà chưa ai từng thấy trước đây, cách bấm ngón khá phức tạp, trong mỗi một lần hô hấp đều có ít nhất gần trăm lần biến đổi, khiến người ta không kịp nhìn.

Cuối cùng, động tác bấm quyết của nàng ta ngừng lại, ánh mắt chợt mở ra, một luồng ánh sáng vàng kim bùng lên.

Mọi người đều ngạc nhiên khi phát hiện không gian trước mặt dường như xuất hiện một vết nứt.

Xé nát không gian, quả nhiên là năng lực mà chỉ có Đại Năng ở Tàng Phong kỳ mới có thể sở hữu được.

Vết nứt của không gian trước mắt càng ngày càng lớn hơn, một điểm sáng hư vô vụt qua.

Sau đó, một luồng ánh sáng ấm áp xuất hiện từ những vết nứt trong không gian.

Lúc này Kỳ Niệm Nhất mới nhận ra rằng thang trời Cửu Tiêu tồn tại ở một không gian khác.

Vỏn vẹn chỉ là một vết nứt mà thôi, nhưng nàng cũng có thể cảm nhận được linh lực tràn ngập không gian này.

Đúng là một nơi tu luyện tốt.

Hoa Khê Tôn Giả quay người lại, trịnh trọng nói: “Thang trời Cửu Tiêu mở ra từ ngày hôm nay, ba mươi ngày nữa sẽ đóng lại, ở trên thang trời, tất cả những trận tranh đấu đều không bàn đến chuyện sống chết.”

Ánh mắt nàng ta quét về phía mười lăm quân dự bị Thần Tử: “Về phần vòng thi thứ hai, các ngươi phải leo được lên tầng thứ 40 trở lên của thang trời Cửu Tiêu, rồi ở lại đó đủ hai mươi ngày, nếu không đạt được bất kỳ một trong hai điều này, coi như khảo nghiệm thất bại.”

“Mong các vị đều có thể có được thu hoạch.”

Cảnh tượng gần vạn người bước vào thang trời Cửu Tiêu vô cùng hoành tráng.

Kỳ Niệm Nhất vẫy tay tạm biệt Thượng Quan Hi rồi cùng Diêu Quang bước vào trong khe nứt không gian.

Khi bước vào, nàng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Huyền y của người nọ vẫn không hề thay đổi, thắt lưng như một làn gió, không còn đeo mặt nạ nữa, đi ở trước mặt cách nàng không xa, sau khi tiến vào khe hở không gian liền biến mất tăm mất tích.

Kỳ Niệm Nhất càng nghi hoặc hơn.

Nàng đã từng đối đầu với người kia.

Đối phương ít nhất cũng có tu vi hành nghìn năm tuổi.

Mạnh hơn Tinh Hải Bắc.

Thang trời Cửu Tiêu hẳn là chẳng có tác dụng gì đối với tu vi của hắn ta.

Hắn ta vào đây để làm gì?

Diêu Quang nhỏ giọng gọi kéo lại sự chú ý của Kỳ Niệm Nhất đang ở trên người nam nhân mặc đồ đen kia.

“Mười tầng đầu tiên thì giữ sức một chút, đừng hăng hái quá. Số lượng người quá nhiều, phải quét sạch tầng đầu tiên xuống chỉ còn chín mươi chín người, để ổn định tình thế thì vẫn còn phải mất một khoảng thời gian nữa.”

Gần vạn người, trong đó có một nửa đều là nhưng tu sĩ thiếu niên lang bạt.

Họ hẳn sẽ là những người đầu tiên thua cuộc và rời khỏi thang trời Cửu Tiêu.

Những người còn lại thì cảnh giới Kim Đan lại chiếm hơn phân nửa.

Diêu Quang tự tin nói: “Nhiều người như vậy, xét về cảnh giới thì ta chắc chắn là cao nhất. Nếu xét về sức chiến đấu có lẽ cũng chỉ thua kém ngươi. Nếu ta và ngươi đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể vượt được tới trước mặt đại sư tôn.”

Bình Luận (0)
Comment