Cho dù là toàn bộ đại lục cũng là những cao thủ đứng đầu.
Đều là Tàng Phong kỳ, có thể vượt qua được Tâm Ma kiếp hay không, về mặt thực lực thì là hai khái niệm khác nhau một trời một vực.
Văn Trọng Bình, người mà ngày đó Phi Bạch đã mượn thân xác của nàng chém chết, cho dù là một cao thủ Tàng Phong kỳ, nhưng chưa vượt qua Tâm Ma kiếp, nếu đem so với Tinh Hải Bắc thì thực lực vẫn kém rất nhiều.
Tống Chi Hàng ngắt lời: “Diêu Quang Tinh, thứ cho ta nói thẳng, từ tầng thứ sáu mươi trở đi mỗi một người gác cửa đều có tu vi Kiến Long Môn, cho dù ngươi liên thủ với Vân đạo sĩ cũng chưa chắc có thể vượt qua được, nếu như có thể liên thủ nhiều người, tại sao chúng ta không hợp lực lại với nhau chứ?”
Lại không ngờ Diêu Quang liếc xéo Nhiễm Chước, nghiêm túc nói: “Bởi vì ta không biết các ngươi có thể đột phá đến tầng sáu mươi hay không.”
Tống Chi Hàng cùng Nhiễm Chước: “...”
Lời này có hơi khinh thường người rồi đấy.
Hai người nhìn nhau, vừa nghĩ đến chuyện ngày đó ở Lan Sơn, sau khi bọn họ bị Vân Niệm tính kế tách ra, lần lượt bị hai người các nàng ném xuống núi, quả thực là không tiện mạnh miệng trước mặt các nàng.
Nhìn vẻ mặt của hắn ta, Diêu Quang không nhịn được cười nói: “Chỉ là nói đùa thôi, nếu các ngươi bằng lòng thì càng có nhiều người sẽ càng tốt. Bất kể là ai trong mười hai vị sư tôn, cho ta đánh một mình thì cũng chẳng có chút tự tin nào cả.”
Thượng Quan Hi không nhịn được hỏi: “Những tin tức này còn chưa được công bố, sao các ngươi lại biết được thế?”
Diêu Quang mở to hai mắt nói: “Thất sư tôn nói cho ta biết đấy.”
Cả ba tên nam nhân cũng đều nói là nghe được tin tức từ trong nhà mình.
Thượng Quan Hi: “…Chậc, chậc, chậc.”
Nàng ta lắc đầu, nhìn đám người có cửa sau này, nhất thời không thể gắng gượng vẻ mặt ôn nhu được nữa.
Cơm no rượu say, năm người cứ như vậy đã kết thành liên minh.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng sáng sớm hôm sau, khi Kỳ Niệm Nhất nhìn thấy những người đứng trước thang trời Cửu Tiêu, trong lòng vẫn vô cùng chấn động.
Hôm qua những người có mặt ở đó chỉ có mấy vạn người, ước chừng có đến một nửa trong số đó đã đến nơi này.
Vóc dáng nàng không cao, đứng ở giữa đám người chính là điểm bị lõm xuống, hoàn toàn không thể nhìn thấy, căn bản là không thể nhìn thấy những người khác đang ở đâu.
Thượng Quan Hi mở đường kéo nàng đi qua đám đông, chen chúc cả một đường cực kỳ khó khăn, cuối cùng tìm thấy Diệu Quang trong đám người.
Ba người nhìn nhau, cả ba nghĩ lại đều thấy sợ.
Diêu Quang lảo đà lảo đảo nói: “Ta nghe Thất sư tôn nói, ngày xưa cũng chỉ có mấy ngàn người thôi, hôm nay chỉ e rằng chính là lần có số lượng người tiến vào thang trời Cửu Tiêu nhiều nhất.”
Cũng may là hôm qua Tống Chi Hàng đã cho bọn họ bùa truyền âm, nếu không thì trong trận chiến hôm nay, liên minh năm người bọn họ vừa mới thành lập đã phải tan rã rồi.
Căn bản là không thể tìm được người.
Trải qua nhiều trắc trở, mấy người mới tụ tập cùng một chỗ.
Tất cả đều bị sốc bởi số lượng người ngày hôm nay.
Lăng Hàm lo lắng hỏi: “Người gác của mười tầng đầu tiên là cảnh giới Luyện Khí, rốt cuộc sẽ phải đối đầu với bao nhiêu người đây?”
Thượng Quan Hi nhìn chung quanh, nhìn vô số người, chân thành nói: “Thật là vất vả cho bọn họ rồi.”
Diệu Quang lại nói: “Đương nhiên là không phải, Thần Điện chúng ta làm gì có nhiều người như vậy.”
Mấy người đều nhìn nàng ta: “Cái này nói ít thì cũng phải có một vạn người, tầng đầu tiên chúng ta phải làm sao đây?”
Diêu Quang nhún vai: “Thì là hỗn chiến thôi.”
Nàng ta nói: “Ba mươi tầng đầu tiên, số lượng người gác cửa được chỉ định đều tương đương với số lượng người vượt ải mà tầng đó có thể chứa được, vì vậy thử thách sẽ chỉ bắt đầu sau khi tập hợp đủ số người ở tầng đó.
Tầng thứ nhất cũng y như vậy.”