Từng có rất nhiều người nói với Kỳ Niệm Nhất, khí chất của nàng giống như một thanh thần binh tuyệt thế bộc lộ sự sắc bén, chỉ tiến không lùi, không gì chặn được.
Nếu như nói nàng là thanh kiếm đang bộc lộ sự sắc bén, vậy thì nam tử áo đen trước mắt chính là một thanh kiếm thu liễm hết toàn bộ sự sắc bén, dịu dàng và trầm tính.
Hai người bọn họ, ứng với hai giai đoạn trước và sau của Hóa Thần Cảnh.
Ra khỏi vỏ, giấu đi sự sắc bén.
Nhưng thu đi sự sắc bén không có nghĩa là mềm yếu dễ bắt nạt, mà ngược lại chỉ là trở lại nguyên trạng, có mềm có cứng.
Từ một chưởng của hắn trong lần đầu bọn họ đánh nhau là có thể cảm nhận được.
Nhưng...
Tầm mắt Kỳ Niệm Nhất và hắn va vào nhau, nhìn thấy ý cười hiền lành của hắn, nàng dời mắt đi với vẻ mặt không cảm xúc.
Dáng vẻ chẳng muốn quan tâm.
Lần trước thua hắn thì thôi đi.
Nàng không phải người không chịu nổi thất bại.
Nhưng nàng thua bất ngờ như thế, mất mặt như thế. Càng quá đáng hơn là đối phương hoàn toàn quấy rầy kế hoạch của nàng, đến bây giờ nàng vẫn không biết tung tích của Bạch Vũ.
Bây giờ còn giả vờ giả vịt lắc lư trước mặt nàng, tỏ vẻ chẳng có chuyện gì.
Phiền lòng.
Nhưng nàng lại nhớ ra cái gì đó, quay đầu lại nhìn đối phương một cái.
Nam tử áo đen nhìn Kỳ Niệm Nhất với vẻ không thể hiểu được khi nàng vừa mới trưng mặt lạnh với hắn, rồi sau đó lại quay đầu nhìn hắn một cách tỉ mỉ, sau đó lại dời mắt đi với vẻ mặt phức tạp.
Nam tử áo đen: "..."
Tiểu nương tử thời nay, tính tình dữ dằn thật.
Kỳ Niệm Nhất lặng lẽ quay người không nhìn hắn nữa.
Nàng ý thức được, vì sao lúc trước lại cảm thấy hơi có chút quen mắt khi nhìn thấy gương mặt hắn rồi.
Hiện tại hắn tháo mặt nạ xuống, lộ ra nửa gương mặt còn lại, cảm giác nhìn quen mắt loại này lại càng rõ ràng hơn.
Hắn và Phi Bạch có vẻ ngoài hơi giống nhau.
Nhất là đường nét gương mặt.
Sau khi gom đủ chín mươi chín người, có vài người vừa mới ngồi xuống đất điều tức đã cũng cảm giác được không gian chấn động.
Kỳ Niệm Nhất ngước mắt lên, nhìn thấy không gian nứt ra tạo thành một khe hở khác.
Một đám tu sĩ mặc áo trắng của thần điện đột nhiên xuất hiện cùng lúc, vừa khéo bằng với số người trong tầng thứ nhất bây giờ.
Chín mươi chín người.
Kỳ Niệm Nhất bất ngờ phát hiện, chỗ mà nhóm người vượt ải bọn họ đang đứng, là bên màu đen của thái cực, mà người thủ vệ của thần điện lại đứng bên phần màu trắng của thái cực.
Giọng của thủ vệ dẫn đầu lạnh nhạt: "Các vị, muốn vượt ải bây giờ chưa?"
Tu vi người thủ vệ của tầng thứ nhất cũng không hơn Luyện Khí Cảnh, đối với chín mươi chín người vượt ải còn ở lại giữa sân bây giờ thì tương đối thoải mái.
Bọn họ gần như không thèm do dự đã chọn bắt đầu bây giờ.
Đối với Kỳ Niệm Nhất thì Luyện Khí Cảnh đã là chuyện vô cùng xa xôi trước kia rồi, nàng cũng không muốn làm người khác bị thương, sau khi dùng một chiêu đơn giản nhất để đánh địch thì thấy những người khác cũng không khác lắm, không dùng mấy chiêu đã hạ gục người thủ vệ tầng thứ nhất.
Sau khi chín mươi chín thủ vệ bị mọi người đánh bại thì thái cực ở tầng thứ nhất bắt đầu tản ra ánh sáng nhạt có hai màu đen trắng.
Trên đỉnh đầu bọn họ cũng có một cái khe không gian xuất hiện.
Một cái cầu thang bất ngờ xuất hiện ở giữa sân.
Diêu Quang thấy Kỳ Niệm Nhất đã bước lên cái bậc thang này mà không chút do dự, nói khẽ với đám người Diêu Quang: "Lại đây."
Lúc này, có rất nhiều người sau khi trải qua trận hỗn chiến còn chưa ổn định được nhịp thở, vẫn đang còn đang điều tức.
Bốn người còn lại nhìn nhau, đều đi theo Kỳ Niệm Nhất lên cầu thang.
Rất nhanh bóng dáng đã biến mất ở tầng thứ nhất.
Diêu Quang không nhịn được nói: "Có cần phải vội vàng như thế không?"
Kỳ Niệm Nhất: "Có."
Phía sau bọn họ, càng nhiều người lựa chọn tranh thủ thời gian để đi lên tầng thứ hai.