Kỳ Niệm Nhất chỉ xuống tầng dưới, cùng với lúc bọn họ đi lên, còn có thể thấy cảnh tượng trong tầng thứ nhất.
Bọn họ kinh ngạc phát hiện, mấy nghìn người mà lúc trước vất vả lắm mới dọn sạch được ra ngoài, không biết đã tiến hành tranh đấu như thế nào ở bên ngoài, vậy mà được thả vào nữa rồi.
Những người ban đầu chọn ở lại tầng thứ nhất để điều tức thấy thế đều sợ ngây người, vội vàng đi lên cầu thang tầng thứ hai.
Diêu Quang âm thầm giật mình, nghe thấy Kỳ Niệm Nhất thản nhiên nói: "Ta biết ngay mà, sao thần điện có thể cho chúng ta đi lên dễ dàng như vậy được."
Lúc này, đã có một nhóm người ý thức được.
Ba mươi tầng đầu tiên, cái mà bọn họ cần tranh thủ nhất chính là thời gian.
Năm người bọn họ lên tầng thứ hai đầu tiên, rồi sau đó, cũng lục tục có rất nhiều người ở tầng thứ nhất ban đầu lên theo.
Sau khi đám người cuối cùng đi lên, tới được tầng thứ hai thì trên mặt vẫn còn mang theo vẻ sợ hãi.
Nhóm người cuối cùng gần như là vừa lăn vừa bò lên tầng thứ hai.
Khe không gian đóng lại, lúc này bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.
"Bọn họ điên rồi à." Có người bị lệch cả phát quan.
"Không đến mức, chỉ là không muốn từ bỏ bất cứ cơ hội nào thôi."
Đi lên theo sát năm người Kỳ Niệm Nhất bọn họ là một tán tu Kim Đan Cảnh.
Tu vi của hắn không cao, trong số họ thì xem như khá thấp, nhưng lại có tài vung roi rất hay, vì roi và nhuyễn kiếm có vài điểm khá giống nhau nên Kỳ Niệm Nhất còn nhìn thêm một cái, người này tên là Tuyên Hành.
Tuyên Hành thì thầm nói: "Trong ba mươi ngày mở Cửu Tiêu Thiên Thê, trước khi đủ số lượng người đến tầng thứ ba mươi thì ai cũng có thể tiến vào lại.
Vừa rồi có rất nhiều tu sĩ Kim Đan Cảnh, thật ra là bị các ngươi đánh ra ngoài, chứ nếu thật sự đánh cùng một cảnh giới thì chưa chắc bọn họ đã thua.
Cơ hội như Cửu Tiêu Thiên Thê, cho dù chỉ ở tầng thứ nhất thì đối với những tán tu như chúng ta cũng là chuyện không thể tốt hơn. Nếu ta là bọn họ, ta cũng sẽ tranh giành cơ hội này không chút do dự, cho dù có bị đánh ra ngoài một lần.
Ai cũng muốn biết, sau một tháng tu hành trong Cửu Tiêu Thiên Thê sẽ có tiến bộ lớn như thế nào."
Hắn nói xong, những người khác không còn gì để nói nữa.
Kỳ Niệm Nhất nhìn một vòng xung quanh, phát hiện số người tiến vào tầng thứ hai lần này không đủ chín mươi tám người, đếm sơ sơ thì còn thiếu mười mấy nguowif mới gom đủ chín mươi tám người.
Số người không đồng đều thì người thủ vệ sẽ không xuất hiện, nàng nói: "Có lẽ người ở tầng thứ nhất lần này sẽ chia làm hai nhóm để vào, nhóm đầu tiên để lấp đầy số người còn thiếu của chúng ta, nhóm thứ hai thì cùng lên vượt ải."
Chiếu Cô Quang không được nàng buộc bên hông giống như bình thường.
Nàng chậm rãi buột kiếm lên trên cổ tay, vừa nói với mọi người:
"Các ngươi cũng biết tình huống hiện tại như thế nào rồi, bên trong Cửu Tiêu Thiên Thê, thứ quan trọng nhất là thời gian, vẫn luôn thiếu người rồi chờ bổ sung người cho đủ là quá chậm.
Đợi sau khi nhóm người tiếp theo lấp đầy số người theo yêu cầu của tầng thứ hai thì chúng ta nên giữ nguyên đội ngũ này, trực tiếp đẩy nhanh tốc độ đi lên, các vị thấy thế nào?"
Mọi người nghe vậy, mặc dù vẻ mặt khác nhau nhưng sau một hồi suy nghĩ cũng không có dị nghị gì.
Tống Chi Hàng thấy Kỳ Niệm Nhất chỉ nói một câu đơn giản đã nắm giữ ở quyền chủ đạo của chuyện này trong tay, cảm thấy không thể tin nổi.
Hắn ta dùng bả vai huých Nhiễm Chước bên cạnh, hỏi hắn ta nghĩ như thế nào.
Lại không ngờ Nhiễm Chước lại liếc xéo hắn ta một cái, hiếm khi trong đôi mắt lạnh lùng hơn người bình thường lại có một chút trêu chọc.
Nhiễm Chước không trả lời thẳng Tống Chi Hàng về việc có ý kiến gì về Vân Niệm không, mà hỏi ngược lại: "Ngươi không cảm thấy mình chú ý Vân Niệm nhiều quá rồi sao?"
Tống Chi Hàng sửng sốt.