Bọn họ rốt cuộc không thể bảo đảm tốc độ lúc trước.
Bởi vì bắt đầu từ tầng hai mươi, áp lực bên trong thang trời đột nhiên tăng lên.
Một số người có cơ thể hơi yếu, ở tầng hai mươi lăm về sau thì cơ thể đã cảm giác được đau đớn rõ ràng.
Nhưng bắt đầu từ tầng hai mươi, độ dày linh khí trong thang trời cũng tăng cao một bậc.
So sánh với tầng thứ nhất thì độ dày linh khí ở nơi này đã là hoàn toàn khác.
Dưới áp lực không gian, đấu pháp giữa mấy Kim Đan Cảnh và người trông cửa trở nên gian nan hơn, vẫn là nhờ bùa của Tống Chi Hàng và trận pháp của Lăng Hàm hỗ trợ mới miễn cưỡng tiếp tục đi về phía trước.
Lại gập ghềnh mà xông lên tầng ba mươi, mấy Kim Đan Cảnh trong đội ngũ cũng đã rõ ràng không chịu đựng nổi.
Bọn họ nằm trên mặt đất, không muốn nhúc nhích dù chỉ một chút, gian nan mà nói với Kỳ Niệm Nhất: “Vân tiền bối, chúng tôi thấy tầng ba mươi rất thích hợp tu luyện, càng lên cao, chúng tôi chỉ sợ không thể đi lên, cho nên dừng lại tại đây đi.”
Kỳ Niệm Nhất nhìn tình trạng sức khỏe của bọn họ hiện tại.
Trong lòng rõ ràng cho dù bọn họ có thể đánh lại người trông cửa phía sau, thì cơ thể của bọn họ cũng không chịu đựng được áp lực từ tầng ba mươi trở lên.
Thật ra không chỉ có Kim Đan Cảnh, trong mấy chục người còn lại, cơ thể của mấy tu sĩ Nguyên Anh Cảnh tương đối yếu cũng không thể chịu được áp lực từ tầng ba mươi trở lên.
Nàng để lại cho mấy người này một lọ đan dược dùng để khôi phục thể lực và trị liệu ngoại thương, đứng dậy nói:
“Ta và những người khác chuẩn bị tiếp tục trèo lên trên, bắt đầu từ tầng ba mươi, người trông cửa phía trên không cần gom đủ người, các vị có thể tự mình lựa chọn thời gian trèo lên. Độ dày linh khí ở tầng ba mươi đã vô cùng cao là một nơi tốt để tu hành, các vị có thể lựa chọn điều tức ở chỗ này một thời gian, hoặc là tu hành mấy ngày rồi trèo lên. Chúng tôi đi trước một bước, sau này còn gặp lại.”
Cùng lúc đó, con đường đi lên tầng thứ tầng ba mươi mốt xuất hiện.
Kỳ Niệm Nhất mới vừa bước ra một bước, chợt nghe thấy nam tử mặc đồ đen kia nói: “Vị… Vân đạo hữu này?”
Nàng xoay người nhìn lại, khuôn mặt sắc bén của nam tử mặc đồ đen bởi vì ý cười trên mặt của hắn vào giờ phút này mà mềm mại xuống.
Hắn nói: “Tình huống của tại hạ cũng còn tốt, dự định tiếp tục trèo lên trên, không biết có thể đi cùng vài vị được không?”
Kỳ Niệm Nhất thấy ánh mắt của hắn có chút lạnh nhạt.
Nàng nhìn thoáng qua Tống Chi Hàng có chút mỏi mệt, và Lăng Hàm rõ ràng là đang cố gắng chống đỡ, suy nghĩ một lát rồi nói: “Bạn bè của ta không cần người vô danh.”
Ý đó là bảo đối phương hãy xưng tên ra.
Nam tử mặc đồ đen cười cười: “Trùng hợp, có lẽ mấy trăm năm trước tại hạ và Vân đạo hữu là người cùng một gia tộc.”
Kỳ Niệm Nhất nhướng mày, nghe hắn nói: “Tại hạ cũng họ Vân, tên một chữ một chữ Thư, Vân Thư.”
“Ồ.” Kỳ Niệm Nhất gật đầu một cái, tới gần hai bước, nhìn thẳng đôi mắt của hắn, rồi sau đó thấp giọng nói: “Đi cùng không thành vấn đề.”
Nàng nhìn Vân Thư từ trên xuống dưới một lần, ý bảo: “Nếu muốn đồng hành, ngươi cũng không thể đùa cợt.”
Vân Thư khựng lại, lộ ra ánh mắt hơi mang vô tội: “Vân đạo hữu nói đùa, tại hạ đấu pháp luôn luôn đều là rất nghiêm túc.”
A.
Kỳ Niệm Nhất hoàn toàn không tin cái miệng kia của hắn.
Nàng nhìn quanh một vòng hỏi còn có ai muốn đi lên với bọn họ hay không, cũng đã không có ai trả lời.
Ngay cả mấy quân dự bị Thần Tử khác cũng đều nói phải trước thích ứng áp lực không gian của tầng ba mươi một chút, điều chỉnh trạng thái một chút, rồi trèo lên trên sau.
Tân Thiên Hạo mệt đến nỗi không muốn nhúc nhích, Tông Phỉ rõ ràng còn có sức lực lại cũng giả bộ mệt đến không muốn nhúc nhích.