Vết thương cũ trong cơ thể của Văn Tân Linh chưa lành, có lẽ là một trong những người có tình trạng sức khỏe kém cỏi nhất trong một đám quân dự bị Thần Tử.
Lần này nàng ta cũng không phải là một mình trèo lên, mà Văn Tân Diễm là ca ca của nàng ta, người nhường cơ hội tham gia Thánh Huy Hội cho muội muội cũng cùng nàng ta lên Cửu Tiêu Thiên Thê.
Hiện tại, đang chăm sóc Văn Tân Linh mang sắc mặt tái nhợt.
Văn Tân Diễm thở dài một tiếng, lau mồ hôi trên trán của muội muội: “Rõ ràng thương thế còn chưa khỏi, đã không chịu đựng được áp lực của tầng ba mươi, còn cậy mạnh làm cái gì chứ, hôm nay mới là ngày thứ nhất, sau này còn có hai mươi chín ngày, hoàn toàn cũng đủ thời gian cho ngươi lên tầng bốn mươi.”
Văn Tân Linh cắn môi, không cam lòng nói: “Nhưng ta không muốn thua.”
Thanh âm của bọn họ hoàn toàn bị ngăn cách bởi không gian giữa tầng ba mươi và tầng ba mươi mốt.
Văn Tân Linh ngẩng đầu nhìn Kỳ Niệm Nhất hoàn toàn biến mất ở trước mặt mình, trong mắt đều là không cam lòng.
Nàng ta đang đợi, đợi tin tức truyền từ ngoài cảnh tới đây sau khi rời khỏi Cửu Tiêu Thiên Thê lần này.
…
Áp lực không gian của tầng thư ba mươi mốt so sánh với tầng ba mươi thì trực tiếp tăng gấp đôi.
Ở tầng thứ ba mươi, nàng có thể cảm nhận được áp lực giống như chưởng phong quét qua khi so chiêu với người khác, nhưng tầng ba mươi mốt thì cảm giác giống như là bị nhốt mở mật thất hoàn toàn bị bao vây ép tới không thở nổi.
Độ dẻo dai của cơ thể nàng tuyệt đối không phải người bình thường có thể so sánh, nàng đều như thế thì áp lực mà những người khác cảm nhận được chắc còn lớn hơn nữa.
Cường độ cơ thể của Lăng Hàm yếu nhất, đã cảm giác được sự đau đớn sau khi cơ thể bị đè ép.
Cũng may vừa rồi Kỳ Niệm Nhất đưa đan dược giảm bớt cho hắn, có thể khiến cho hắn dễ chịu một chút.
Sau khi bọn họ đứng yên, chỉ trong chốc lát, tầng ba mươi mốt đã xuất hiện sáu người trông cửa, mỗi người đều là tu vi Nguyên Anh Cảnh sơ kỳ.
Quả nhiên sau khi đến thứ tầng ba mươi mốt, số lượng người trông cửa xuất hiện tương ứng với số người vượt ải.
Trong sáu người, Diêu Quang rõ ràng vô cùng quen thuộc với người trông cửa cầm đầu, nàng ta mang vẻ mặt đau khổ hỏi: “Hoắc Hủ sư đệ, tầng này vẫn chỉ có thể một chọi một hay sao, nếu trong chúng ta có người không địch lại, thì người khác có thể giúp đỡ không?”
Hoắc Hủ trầm giọng nói: “Thật ra, từ ban đầu đã có thể lựa chọn.”
Diêu Quang trợn tròn mắt.
Hoắc Hủ: “Là sáu người các ngươi cùng nhau đánh với sáu người chúng ta, hay là từng người chúng ta một chọi một, phương thức vượt ải do các ngươi tự mình quyết định. Tất nhiên, các ngươi cũng có thể từ bỏ vượt ải, ở lại tầng này tu luyện.”
Diêu Quang nhìn bộ dạng của Lăng Hàm, có chút do dự.
Một chọi một có lẽ Lăng Hàm chưa chắc có thể chống đỡ được.
Nhưng nếu sáu chọi sáu, nếu có thể bài binh bố trận thì tính không xác định quá cao.
—— “Chúng ta chọn sáu chọi sáu.”
Diêu Quang ngạc nhiên quay đầu, thấy Kỳ Niệm Nhất không chút do dự đưa ra quyết định.
Nàng ta vội vàng đi đến bên cạnh Kỳ Niệm Nhất, thấp giọng hỏi: “Ngươi xác định?”
Cùng lúc đó, Hoắc Hủ cũng nói: “Quyết định này cần sáu người các ngươi nhất trí đồng ý, các ngươi có gì dị nghị không?”
Tống Chi Hàng và Nhiễm Chước liếc nhau: “Không có.”
Lăng Hàm càng không có dị nghị, chỉ là có chút hổ thẹn: “Xin lỗi, là ta kéo chân mọi người.”
Kỳ Niệm Nhất an ủi: “Không phải ý này.”
Nàng quay đầu nhìn về phía Vân Thư mới vừa tự xin vào đội, lộ ra nụ cười không chút chân thành nào, chân thành nói: “Vân Thư đạo hữu vừa rồi đã nói tốt, không đùa cợt.”
Vân Thư: “…”
Sao hắn lại có cảm giác bản thân bị nàng lợi dụng chứ?
Kỳ Niệm Nhất cười chớp chớp mắt với hắn, dùng khẩu hình miệng nói [Thiên Thu Tuế].