Đúng là không chút nào che giấu mình đã nhìn thấu ngụy trang của hắn.
Vân Thư sửng sốt một cái chớp mắt, lại nở nụ cười.
Tức cười.
Cho nên nàng đây là sớm đã biết tu vi của mình, cho nên muốn tìm một tay đấm miễn phí cho mình ở tầng phía sau?
Đây là đệ tử của môn phái nhà ai dạy ra, thật là không chịu một chút thiệt thòi nào.
Ý của Kỳ Niệm Nhất rất rõ ràng.
Ta biết bí mật của ngươi, có lẽ ngươi cũng biết được thân phận của ta.
Nếu mỗi người đều có mục đích, vì mục tiêu của từng người thì vẫn nên tạm thời nhẫn nhịn một chút.
Chỉ cần hắn không chủ động đâm thủng thì nàng tất nhiên cũng sẽ giúp hắn giấu giếm.
Vân Thư không nói gì, nhưng lại đứng ở giữa sáu người bày ra thái độ sẽ ra tay của mình.
Kế tiếp trong chiến đấu, bốn người Diêu Quang mới thật sự chứng kiến được cái gì gọi là nghiêm túc của Vân Thư.
Hắn vỗ sáu chưởng vào sáu người trông cửa chỉ trong nháy mắt.
Ngay cả bản thân người trông cửa cũng chưa kịp phản ứng lại, thì trận chiến đấu ở một tầng này cũng đã kết thúc.
Bốn người Diêu Quang trợn mắt há hốc mồm, Kỳ Niệm Nhất đứng ở một bên mỉm cười vỗ tay, chân thành khen ngợi: “Vân Thư đạo hữu thật sự lợi hại.”
Từ tầng ba mươi mốt đến tầng thứ bốn mươi, mỗi một trận đấu pháp phối hợp gần như đầu trở thành sàn diễn của hai người Vân Thư và Kỳ Niệm Nhất.
Rõ ràng trước đây bọn họ chưa bao giờ thật sự phối hợp, nhưng hai người phối hợp gần như đều có thể dùng thời gian ngắn nhất và tổn thương nhỏ nhất chế phục đối thủ.
Diêu Quang lẩm bẩm nói: “Người họ Vân đều lợi hại như vậy sao, nếu không thì ta cũng đi đổi họ đi?”
Lăng Hàm khó hiểu nói: “Diêu Quang Tinh, ngươi có dòng họ sao?”
Diêu Quang: “… Không có.”
Bắt đầu từ ngày nàng ta bước vào Thần Điện trở thành một trong Thất Tinh, cũng chỉ có một cái tên Diêu Quang.
Lúc đến tầng bốn mươi, Kỳ Niệm Nhất cũng bắt đầu cảm giác được một tia mệt mỏi.
Bọn họ ở tầng thứ bốn mươi nghỉ ngơi trong chốc lát, mọi người bắt đầu đả tọa điều tức.
Lấy tốc độ hiện tại của bọn họ, cho dù dừng lại nghỉ ngơi thì người phía sau cũng không thể theo kịp.
Trong lúc Kỳ Niệm Nhất điều tức, nghe thấy Vân Thư và bốn người Diêu Quang nói chuyện phiếm.
Tống Chi Hàng hỏi: “Kiến thức của tại hạ hạn hẹp, cũng không biết khi nào Thần Cảnh lại xuất hiện nhân vật như Vân Thư đạo hữu, xin hỏi Vân Thư đạo hữu đến từ nhà nào, hoặc là tông môn nào?”
Nhìn ánh mắt tò mò của mọi người, Vân Thư hơi hơi mỉm cười: “Các vị không biết cũng rất bình thường. Thật không dám giấu giếm, tại hạ đến từ Thần Sơn, là người tu hành lánh đời trong Thần Sơn.”
Tim của Kỳ Niệm Nhất nhảy chậm một nhịp, lập tức rút ra khỏi việc điều tức, mở mắt.
Mọi người chần chờ một lát, lại hỏi: “Trùng hợp như vậy, không biết Vân Thư đạo hữu đến từ phong nào của Thần Sơn?”
Vân Thư không thay đổi sắc mặt cười nói: “Khai Dương Phong.”
Bốn người đối diện lẫn nhau, mọi người đều có một chút mờ mịt.
Lăng Hàm khó hiểu nói: “Khai Dương Phong của các ngươi chẳng lẽ có rất nhiều người sao? Vì sao ngươi và Vân đạo hữu không quen biết nhau?”
Vân Thư nhướng mày, lặp lại một lần: “Khai Dương Phong của chúng ta?”
Ánh mắt của hắn chậm rãi dời di, vừa vặn gặp phải ánh mắt của Kỳ Niệm Nhất.
Giọng điệu của Vân Thư bình tĩnh, ánh mắt nhìn Kỳ Niệm Nhất càng ngày càng vi diệu.
“Khai Dương Phong… của chúng ta a.” Hắn nhấn mạnh ở hai chữ “chúng ta”, ý cười trong mắt mang theo một chút trêu chọc.
Giống như đang nói với Kỳ Niệm Nhất, ngươi muốn che đậy lời nói dối này thế nào đây.
Vân Thư chậm rì rì nói: “Theo ta được biết Khai Dương Phong của chúng ta chỉ có hai người.”
—— “Sư… tôn?”
Gần như cùng lúc, thanh âm của Kỳ Niệm Nhất run rẩy lên, khó có thể tin mà nhìn Vân Thư.
Vân Thư bị tuyệt chiêu này của nàng làm cho ngạc nhiên.