Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 486 - Chương 486. Chương 486

Chương 486. Chương 486 Chương 486. Chương 486

Còn chưa kịp suy tư khi nào mình lại nhặt một đồ đệ tặng kèm như vậy, chợt nhìn thấy Kỳ Niệm Nhất vốn đang đả tọa điều tức lại nhanh chóng đứng dậy, bóng dáng chợt lóe đã đến trước mặt hắn.

Thanh âm của nàng rất nhẹ như là đang sợ quấy rầy cái gì, thật cẩn thận nói: “Ngài là sư tôn của ta sao?”

Vẻ mặt của Vân Thư cứng đờ, thấy nàng thử thăm dò vươn tay, làm động tác miêu tả ở trước mặt hắn, lộ ra vẻ mặt như vui như buồn nói: “Trước kia ngài vẫn luôn đeo mặt nạ cho nên ta không nhận ra, là ngài sao?”

Vân Thư: “…”

Mấy trăm năm qua hắn thật đúng là vẫn luôn đeo mặt nạ.

Nhìn vẻ mặt của nàng, Vân Thư giật mình trong nháy mắt, thật sự bắt đầu tự hỏi có phải mình thật sự đã quên lúc nào từng nhặt được một đồ đệ hay không.

Dù sao chuyện nhặt đồ đệ sau đó nuôi thả này, hắn giống như quả thật cũng làm không ít.

Không thể nào…

Lúc Vân Thư đang cố gắng suy tư, thấy ánh mắt của Kỳ Niệm Nhất.

Đôi mắt của nàng ửng đỏ mang theo tơ máu, nhưng ánh mắt lại đặc biệt tỉnh táo bình tĩnh.

Hoàn toàn không giống biểu hiện bên ngoài của nàng.

Ánh mắt của Vân Thư chậm rãi di chuyện từ đôi mắt của Kỳ Niệm Nhất đi xuống.

Một bàn tay của nàng nâng lên, cách không miêu tả ở trước mặt hắn, mà một cái tay khác, nhuyễn kiếm trên cổ tay không biết khi nào đã ra khỏi vỏ.

Mũi kiếm không nể tình chút nào mà để ở chỗ chí mạng giữa eo bụng của hắn, do tư thế cơ thể của nàng chặn lại cho nên người khác chỉ có thể nghe được bọn họ nói chuyện, nhưng hoàn hoàn không có ý thức được nàng xuất kiếm.

Giờ khắc này, Kỳ Niệm Nhất cuối cùng đã dùng hết kỹ thuật diễn suốt đời của mình.

Nàng cố gắng muốn nặn ra một chút nước mắt, nhưng cố gắng một lát cũng không có tác dụng, dứt khoát từ bỏ, chỉ có hốc mắt có một chút màu đỏ.

Chỉ là thanh âm và lông mi run rẩy, còn có nàng thay đổi vẻ mặt lạnh nhạt ngày xưa, hiếm khi có phập phồng mãnh liệt, làm cho bốn người còn lại đều cảm thấy nàng có chút bối rối vào giờ phút này.

Nàng đến gần một bước, lưỡi kiếm quấn trên eo của Vân Thư, trong mắt tràn ngập cảnh cáo, nhưng thanh âm lại nghẹn ngào: “Từ biệt mười mấy năm, sư tôn đã không nhận ra bộ dạng của đồ nhi sao?”

Suy nghĩ của nàng xoay chuyển rất nhanh, một chuyện xưa nửa thật nửa giả nhưng hơn một nửa đều là nói lung tung đã hình thành trong lòng.

“Cũng đúng, mười mấy năm trước ta mới cao như vậy.” Nàng múa tay múa chân: “Cũng không giống như hiện tại một chút nào, sau này cũng sửa lại tên họ, sư tôn không nhận ra cũng là bình thường.”

Không chỉ Vân Thư, mà ngay cả bốn người ở bên cạnh vây xem cũng đều sợ ngây người.

Ai cũng không nghĩ tới chỉ là xông lên Cửu Tiêu Thiên Thê, mà còn có thể gặp được một màn lâu ngày gặp lại nhưng không quen biết nhau như vậy.

Vân Thư rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, khóe môi khẽ nhếch, ý vị sâu xa mà nhìn Kỳ Niệm Nhất, nhướng mày lên.

Ý trêu chọc trong mắt rất rõ ràng, ý là —— sư tôn? Đồ nhi?

Kỳ Niệm Nhất tiếp tục diễn: “Mười mấy năm trước, lúc ngài rời khỏi Thần Sơn có nói với ta, chỉ cần ta chăm chỉ luyện kiếm, tu vi đột phá Nguyên Anh Cảnh là có thể tự mình vượt qua cấm chế Thần Sơn một mình xuống núi, là có thể một lần nữa nhìn thấy ngài, ta tìm ngài rất lâu, ngài… có phải đã quên rồi hay không?”

Nàng nói xong, thanh âm nhỏ lại, ngay cả khuôn mặt luôn luôn trong trẻo lạnh lùng cũng ảm đạm xuống.

Vân Thư chậm rãi chớp chớp mắt.

Chăm chỉ luyện kiếm, tu vi đột phá Nguyên Anh Cảnh, một mình vượt qua cấm chế mới có thể xuống núi?

Chuyện này, lời này thật đúng là hắn đã từng nói.

Nhưng là nói với đệ tử thật của mình.

Ánh mắt của hắn kỳ dị mà nhìn đồ đệ giả đột nhiên tiến tới này, hứng thú nghĩ chuyện xưa mà nàng thuận miệng bịa ra tới sao có thể chính xác như vậy?

Bình Luận (0)
Comment