Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 487 - Chương 487. Chương 487

Chương 487. Chương 487 Chương 487. Chương 487

Diêu Quang nhìn vẻ mặt của Kỳ Niệm Nhất, không nhịn được đau xót trong lòng, nghiêng mặt đi cảm động thấp giọng nói: “Nàng cũng quá không dễ dàng.”

Không nghĩ tới, lúc này Kỳ Niệm Nhất dựa rất gần, dùng thanh âm cực nhẹ ngoại trừ nàng và Vân Thư ra thì không ai có thể nghe được nhanh chóng mà nói: “Ta biết ngươi tuyệt đối không thể là người của Khai Dương Phong.”

Bởi vì Khai Dương Phong được chuyển giao cho sư tôn của nàng, mà hiện giờ Mặc Quân còn ở Thâm Uyên, không thể xuất hiện ở Nam Cảnh.

Vân Thư đúng lúc giơ tay làm ra bộ muốn giúp nàng lau nước mắt, chặn ánh mắt của bốn người khác, thấy Kỳ Niệm Nhất tiếp tục nói:

“Ta không biết ngươi tới nơi này có mục đích gì, nhưng nếu ngươi cứu Bạch Vũ thì chắc là người một nhà, chúng ta phối hợp không vạch trần thân phận của đối phương, ngươi muốn làm gì, ta giúp ngươi?”

Cái giá phải trả là cùng nàng chứng thực thân phận, tiếp tục diễn cảnh này.

Nàng tránh né ánh mắt của bốn người khác, gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt của Vân Thư, chờ đợi một đáp án.

Chuôi kiếm trong tay cầm chặt hơn một chút.

Nếu hắn đồng ý, vậy trận diễn này còn có thể tiếp tục diễn, nếu hắn không đồng ý…

Trong mắt của Kỳ Niệm Nhất lóe lên một tia tàn nhẫn.

Cho dù đối phương là Thiên Thu Tuế, nàng cũng cần phải buông tay cược một lần.

Tim của nàng đập như sấm, không biết qua bao lâu, Vân Thư chậm rãi cười.

Ánh mắt của hắn rất sâu, giống một viên kim cương đen sâu không thấy đáy rồi lại trong suốt không tì vết, có một đôi mắt phượng giơ lên, lúc khóe mắt cong lên gợi lên nếp nhăn nhàn nhạt trên mặt khi cười, giống như là bảo kiếm cổ xưa lịch sự tao nhã nào đó, đã thu mũi nhọn đả thương người nhiều năm, thân kiếm làm nổi bật lên ánh sáng trong suốt như nước, trầm tĩnh mà ôn hòa.

Hắn chậm rãi nâng tay lên, ánh mắt của Kỳ Niệm Nhất di chuyển theo tay của hắn, lúc tim đang treo cao lại đi rơi xuống theo tay của hắn.

—— Dừng ở đỉnh đầu của nàng.

Sau đó không chút khách khí mà xoa nhẹ một cái, làm rối loạn tóc đuôi ngựa buộc cao của nàng, mang theo ngọn tóc trên thái dương của nàng, làm cho đỉnh đầu của nàng nhìn qua có chút xù xù.

Vân Thư phát ra một tiếng cười nhẹ, đôi mắt màu đen trầm tĩnh hứng thú mà nhìn nàng, nói: “Sao lại quên chứ?”

Khuôn mặt của hắn mang theo ý cười ôn hòa, nghiêm trang nói: “Ngươi trưởng thành, trưởng thành đến lúc có thể một mình xuống núi, một mình gánh vác một phía, cho nên ta tới gặp ngươi.”

“Không cần ngươi đi khắp nơi tìm ta, ta tới gặp ngươi.” Vân Thư chậm rì rì nói, “Nếu không thì ngươi cho rằng vi sư vì sao muốn vào Cửu Tiêu Thiên Thê này? Ngươi biết rõ, nơi này không có trợ giúp quá lớn đối với tu hành của vi sư.”

Kỳ Niệm Nhất bình tĩnh mà nhìn hắn sau một lúc lâu, lòng chậm rãi bình tĩnh lại.

Nàng thấy Vân Thư cực kỳ chậm rãi mà chớp chớp mắt phải với nàng, dùng khẩu hình miệng nói cho nàng.

—— Đồng ý.

Khi Kỳ Niệm Nhất quay người lại, vừa lúc thấy Diêu Quang đang lén gạt nước mắt, nói với Lăng Hàm:

“Lẻ loi một mình lớn lên ở Thần Sơn, không có cha mẹ người thân, sư tôn duy nhất rời khởi Thần Sơn đi ra ngoài du lịch khi nàng còn nhỏ như vậy, hiện giờ lớn lên, còn muốn gian nan mà tìm kiếm khắp nơi mới có thể gặp mặt sư tôn, nàng thật đáng thương.”

Lăng Hàm rất là chua xót đồng ý nói: “Cũng rất chăm chỉ.”

Hiện tại, ánh mắt của hắn nhìn về phía Kỳ Niệm Nhất, ngoại trừ thích ra còn có cảm động và kính nể.

Kỳ Niệm Nhất: “…”

Có phải nhóm người này quá dễ lừa hay không?

Làm cho người lừa gạt như nàng có chút xấu hổ.

Kỳ Niệm Nhất hắng giọng, nói với bọn họ: “Đã lâu không gặp lại, ta muốn chậm trễ một ít thời gian, tâm sự với sư tôn, không biết các vị…”

Diêu Quang vội vàng xua tay: “Các ngươi cứ nói chuyện, chúng ta không có ý kiến, dù sao hiện tại bọn họ cũng không thể đuổi theo.”

Bình Luận (0)
Comment