Hắn nhìn sườn mặt của Kỳ Niệm Nhất, đột nhiên nổi lên một chút lòng tiếc tài.
Nhận thêm một đồ đệ giống như cũng không tệ?
Kết giới cách âm được giải trừ, hai người dường như không có việc gì mà đi ra.
Diêu Quang chờ mong hỏi: “Thầy trò hai người tâm sự xong rồi?”
Kỳ Niệm Nhất: “… Nói xong rồi.”
Nàng vô cùng thản nhiên mà chấp nhận thân phận mới của mình.
Trong lòng cũng nói một câu xin lỗi với sư tôn chưa từng gặp mặt còn đang ở Thâm Uyên kia.
Sáu người điều chỉnh xong, chuẩn bị tiếp tục xông lên tầng phía trước, không nghĩ tới Tống Chi Hàng đột nhiên tò mò nói: “Vân đạo hữu, lúc trước nói sau khi mình lớn lên sửa tên lại là vì sao?”
Thật ra Tống Chi Hàng là muốn biết tên gọi trước kia của nàng là gì.
Kỳ Niệm Nhất khựng lại.
Còn chưa kịp bịa đến đây.
Nàng đang chuẩn bị nói lung tung một cái, chợt nghe thấy Vân Thư bình thản ung dung nói: “Tên trước kia của nàng à? Tên là Tiểu Ngũ.”
Tất cả mọi người nhìn về phía hắn, Kỳ Niệm Nhất cũng vậy.
Tống Chi Hàng chần chờ nói: “Tên này…?”
Vân Thư cười nói: “Quá tùy tiện? Người trong núi như chúng tôi không chú trọng giống như thế gia đại tộc các ngươi, tên xấu dễ nuôi.”
Kỳ Tiểu Ngũ: “…”
Nàng nhìn chằm chằm Vân Thư, xem hắn còn có thể bịa ra chuyện xưa mới lạ gì.
Chỉ nghe Vân Thư nghiêm trang nói: “Sau này ta đi rồi, bởi vì nàng quá nhớ sư tôn cho nên sửa lại họ của mình theo họ Vân của ta, tên một chữ Niệm để tỏ lòng hiếu thảo của nàng.”
Nghe câu nói như thế, ánh mắt của những người khác nhìn Kỳ Niệm Nhất càng thêm đồng tình.
Một câu của Vân Thư thành công làm cho hình tượng của Kỳ Niệm Nhất trong lòng mọi người từ nữ kiếm khách lãnh khốc cứng cỏi biến thành tiểu đáng thương lẻ loi hiu quạnh.
Kỳ Niệm Nhất bị ánh mắt của bọn họ nhìn đến nỗi không được tự nhiên, bắt đầu hối hận chuyện kéo Vân Thư để chứng thực thân phận cho mình .
Nàng cũng không nghĩ tới người nam nhân này nghiện diễn xuất như vậy?
Nàng chẳng qua chỉ cho hắn một cái sân khấu, mà một mình hắn có thể chiếm trọn ba công việc biên kịch đạo diễn nam chính.
Lúc đến tầng bốn mươi mốt, tu vi của người trông cửa đề cao tới rồi Nguyên Anh Cảnh hậu kỳ.
Từ tầng bốn mươi mốt đến tầng thứ năm mươi, sẽ trở thành một đoạn đường khó đi nhất của bọn họ.
Khi sáu người trông cửa xuất hiện, cũng hỏi bọn họ vấn đề lựa chọn phối hợp đối chiến hay là một chọi một.
Mọi người vốn cho rằng còn sẽ giống như lúc trước, lựa chọn phối hợp đối chiến, chủ lực vẫn là Vân Niệm và Vân Thư, người còn lại ở bên cạnh hỗ trợ, không nghĩ tới Vân Thư cười tủm tỉm nói: “Bắt đầu từ một tầng này, ta sẽ không giúp các ngươi nha.”
Mọi người cùng nhìn về phía hắn.
Vân Thư: “Lấy tu vi của ta đối phó với bọn họ là ức hiếp người ta.”
Hắn gật gật đầu, nhìn về phía đám người trông cửa xuất hiện từ trong khe hở không gian.
Người trông cửa: “…”
Sao lại cảm giác bị xem thường chứ?
Vân Thư nháy mắt chớp mắt với Kỳ Niệm Nhất: “Xa cách mười mấy năm, để cho vi sư xem xem ngươi tiến bộ tới trình độ nào, đồ nhi tốt.”
Kỳ Niệm Nhất: “…”
Sai lầm.
Bỏ sót một chuyện này rồi.
Nàng nhìn về phía Lăng Hàm, đối phương khẽ gật đầu với nàng.
Kỳ Niệm Nhất: “Ngươi xác định? Trong thang trời cũng không thể dùng lực lượng huyết mạch.”
Lăng Hàm gật đầu nói: “Yên tâm, chúng ta có thể thay phiên, một tầng phối hợp, một tầng một chọi một, cho ta một chút thời gian điều chỉnh, nhất định có thể như ngươi mong muốn, bước lên tầng năm mươi trước khi trời tối.”
Sau một hồi điều chỉnh vừa rồi, trạng thái của hắn đã khá hơn nhiều.
Không chỉ như thế, sau khi cơ thể gặp áp bách cực lớn, ngay cả cảnh giới gông cùm xiềng xích vẫn luôn trói buộc hắn rất lâu lúc trước cũng có một chút buông lỏng.
Có lẽ ba mươi ngày này, ở trong Cửu Tiêu Thiên Thê với linh khí đầy đủ như thế, hắn chắc là có thể phá tan bình cảnh của mình.