Tống Chi Hàng nhìn Lăng Hàm, ánh mắt của hai người giao nhau, đáy lòng có tính toán riêng.
Tống Chi Hàng rất là kính nể gật gật đầu với Lăng Hàm.
Hắn ta không nghĩ tới, vậy mà còn có người có thể liều mạng hơn hắn ta.
Một tầng này bọn họ lựa chọn một chọi một.
Ở đây chỉ có hai người Kỳ Niệm Nhất và Lăng Hàm có cảnh giới kém hơn người trông cửa Nguyên Anh Cảnh hậu kỳ.
Khiêu chiến vượt cảnh giới, từ trước tới nay Kỳ Niệm Nhất đều là không sợ.
Lúc nàng ở Kim Đan Cảnh là có thể vượt cảnh giới chém giết Yêu tu Nguyên Anh Cảnh hậu kỳ.
Kiếm tu có chiến lực mạnh nhất trong những người cảnh giới.
Từ khi tới Nam Cảnh, Kỳ Niệm Nhất đã rất lâu không có bị gọi là kẻ điên chiến đấu.
Thật ra còn có chút hoài niệm.
Người mà mọi người lo lắng chính là Lăng Hàm.
Tống Chi Hàng dán mấy lá bùa lên người hắn, loại bùa hộ mệnh trong tay của hắn ta cơ gần như đều dán cho Lăng Hàm.
Làm Lăng Hàm cảm thấy lúc mình đấu pháp giống như một cái bảng hình người triển lãm lá bùa di động.
Càng lên tầng cao không gian càng lớn, cũng vì để lại đầy đủ không gian đấu pháp cho sáu người.
Bọn họ mỗi người chiếm một góc, cố gắng không cho mình ảnh hưởng đến đồng bạn.
Không khí ngưng trệ trong nháy mắt, chiến đấu bắt đầu.
Vân Thư vẫn như lúc trước, tiện tay vỗ một cái, người trông cửa đối chiến với hắn lập tức hôn mê bất tỉnh.
Hắn phủi phủi tay áo, áo bào màu đen to rộng phấp phới hơi hơi lay động, chất liệu quần áo thượng hạn sáng lên.
Sau đó, tìm một góc thanh tịnh ngồi trên mặt đất, dù bận vẫn ung dung mà nhìn Kỳ Niệm Nhất đối chiến với người trông cửa có cảnh giới cao hơn mình.
Lần đầu tiên giao thủ quá mức vội vàng, hắn chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy kiếm ý của Thương Lãng Kiếm, sau khi bước vào Cửu Tiêu Thiên Thê cho tới bây giờ, đối thủ gặp được đối với nàng mà nói đều không coi là quá mạnh.
Tay trái của Vân Thư đặt lên đầu gối, tay phải tùy ý mà đặt ở bên người, lòng bàn tay hơi nắm, đó là một thói quen cầm kiếm lâu ngày, không biết vì sao lúc này trong tay của hắn không có kiếm.
Bắt đầu từ khi hắn xuất hiện, thì luôn chưa từng cầm kiếm.
Kỳ Niệm Nhất khom lưng hành lễ, Chiếu Cô Quang giống như một ánh sáng màu trắng bị nàng chậm rãi kéo ra từ trong cổ tay, thân kiếm nửa trong suốt quấn quanh sương mù, lộ ra kiếm tâm màu đỏ thẫm lưu động, trong trẻo lạnh lùng xuất trần, lộ ra một loại cảm giác xinh đẹp yêu dị.
Nàng không nhìn Vân Thư dù chỉ một cái.
Khi đấu pháp, từ trước đến nay nàng vô cùng nghiêm túc.
Ánh mắt của người trông cửa không tầm thường, liếc mắt một cái đã nhìn thấu ở đâu là điểm yếu của nàng trong trận đấu pháp này.
Tu vi của nàng không đủ, không đánh được trận chiến lâu dài.
Người trông cửa nghiêm khắc tuân theo chức trách của mình, dốc hết toàn lực ngăn cản người vượt ải trèo lên thang trời, dốc hết toàn lực thắng trận đấu pháp này.
Tất cả linh áp Nguyên Anh Cảnh hậu kỳ của hắn ta được triển khai áp đảo Kỳ Niệm Nhất.
Người trông cửa cũng biết ưu thế của mình ở nơi nào.
Hắn ta càng quen thuộc Cửu Tiêu Thiên Thê.
Hắn ta biết hiện tại đối thủ của hắn ta, ngoại trừ muốn đấu pháp với mình ra, thì cơ thể còn phải chịu đựng được áp lực không giống bình thường từ không gian.
Còn thêm linh áp của mình, nếu nàng không lùi bước thì áp lực như vậy cũng đủ để xé nát cơ thể của nàng.
Nhưng ——
Kỳ Niệm Nhất không có lùi bước.
Bóng dáng của nàng vô cùng linh hoạt mà tránh né bên cạnh người trông cửa, mắt thường rất khó bắt giữ được bóng dáng của nàng.
Đặc tính mềm mại của Chiếu Cô Quang bị nàng phát huy tới cực hạn, dường như thứ trong tay của nàng cũng không phải một thanh kiếm, mà là một cái roi dài có thể linh hoạt mà quấn lên cổ của địch nhân.
Nàng không cố tình học hay luyện, nhưng cho dù Phi Bạch đúc ra kiếm gì thì ở trên tay nàng đều đặc biệt thích hợp.