Nàng rõ ràng còn trẻ tuổi như vậy.
Kỳ Niệm Nhất hoàn toàn không có cách nào nói cho hắn, thật ra thời gian của nàng rất ít.
Vốn cho rằng có năm năm, hiện tại xem ra nếu thật sự giống như lời của Thiên Cơ Tử, tốc độ mở rộng của Thâm Uyên đang tăng lên, thì ngay cả thời gian năm năm nàng cũng không có.
Nàng cần phải chuẩn bị thật tốt trước khi ngày đó đến.
Chờ nàng kết thúc tu hành thì đã không biết trôi qua bao lâu.
Mới vừa vừa mở mắt, chỉ thấy Vân Thư không đàng hoàng mà ngồi ở trước mặt nàng, không biết móc một bầu rượu ra từ lúc nào, híp mắt uống, có vẻ rất là thanh thản.
Kỳ Niệm Nhất men theo mùi rượu tiến lại gần: “Ai, chia cho ta một chút.”
Vân Thư liên tục lùi vài bước, bày ra thái độ từ chối: “Ngươi muốn cái gì cũng được, nhưng rượu không thể được.”
Hắn rũ mắt nhìn bầu rượu, khẽ cười nói: “Đây chính là rượu ta mang ra từ trong nhà, là một tiểu hài tử trong nhà tự mình ủ, lúc ấy mang theo hai mươi bình, hiện giờ cũng chỉ còn một bình cuối cùng, ta phải uống tiết kiệm một chút.”
Kỳ Niệm Nhất có chút ngạc nhiên, nhướng mày hỏi: “Đã rất nhiều năm ngươi không về nhà?”
Vân Thư yên lặng trong chốc lát, buồn bã nói: “Đúng vậy, rất nhiều năm không trở về.”
Kỳ Niệm Nhất nhìn chằm chằm hắn nhìn một lát, nhàn nhạt nói: “Thật đáng thương.”
Vân Thư: “…”
Thật thiếu đánh a.
Sao nàng lớn như vậy mà còn không có bị người ta đánh chết chứ.
Tuy nói như thế, nhưng nàng cũng không tìm Vân Thư muốn uống rượu nữa.
Nàng thuận thế ngồi trên mặt đất ở bên cạnh Vân Thư, một tay chống mặt.
Nàng không nghiện rượu, chỉ là hiện tại nhìn thấy Vân Thư uống thì đột nhiên cũng có chút nhớ nhung vị rượu.
Chính xác mà nói thì chỉ nhớ một loại rượu do đại sư huynh tự mình ủ kia.
“Mục tiêu của ngươi là xông lên tầng mấy?” Vân Thư thuận miệng hỏi.
Kỳ Niệm Nhất cũng thuận miệng đáp: “Không có mục tiêu, có thể đánh tới tầng mấy thì đánh, đánh không lại thì tu luyện một thời gian rồi tiếp tục đánh.”
Vân Thư nghe vậy, cười khẽ một tiếng rồi nói: “Là tầng bảy mươi hai đúng không?”
Kỳ Niệm Nhất nhìn về phía hắn, không nói chuyện.
Vân Thư nở nụ cười: “Ta đoán trúng?”
Kỳ Niệm Nhất rũ mắt, tầng bảy mươi hai là tầng cao nhất mà những người ở Cửu Tiêu Thiên Thê đã đạt tới, người trông cửa là Tinh Hải Bắc mạnh nhất trong Thập Nhị Diệu.
Sau tầng bảy mươi hai, nếu nàng không đoán sai thì người trông cửa thì chắc là ba vị phó tôn.
Thiên Thu Tuế, nàng xác thật rất muốn tự mình so chiêu một lần cho dù thua cũng được.
Nhưng dựa theo dự đoán của nàng đối với năng lực toàn diện của năm người bọn họ thì tầng bảy mươi hai là cực hạn.
Thậm chí có mấy người cũng không nhất định có thể xông đến tầng bảy mươi hai.
Vân Thư một câu nói toạc ra: “Lấy năng lực của năm người các ngươi, không cần lực lượng huyết mạch, đơn đả độc đấu thì nhiều lắm chỉ có ngươi và Diêu Quang có thể thắng được Hóa Thần Cảnh, Nhiễm Chước có chút không chắc, hai người khác cơ bản là không thể nào, cố tình bên trong Cửu Tiêu Thiên Thê là không thể dùng lực lượng huyết mạch.”
Hắn chuyển đề tài nhìn Kỳ Niệm Nhất, ý vị sâu xa nói: “Ngươi biết vì sao trong Cửu Tiêu Thiên Thê không thể dùng lực lượng huyết mạch không?”
Kỳ Niệm Nhất lẳng lặng nhìn hắn: “Không biết.”
Vân Thư cười cười, nhưng không nói tiếp nữa.
Kỳ Niệm Nhất: “…”
Loại người tự đề ra vấn đề nhưng lại không nói đáp án này, sao còn sống được nhiều năm như vậy mà không bị đánh chết chứ.
—— “Vấn đề này, ta nghe Thất sư tôn từng nói.”
Cách đó không xa, Diêu Quang nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, đột nhiên chen vào nói.
Lúc này, mọi người tu hành đều đã kết thúc, bọn họ ngồi vây quanh ở bên nhau, nghe Diêu Quang nói: “Thất sư tôn nói Cửu Tiêu Thiên Thê là thông đạo phi thăng Tiên giới của tất cả người tu hành ở nơi đây.”
Mọi người nghe xong, cũng không có quá mức ngạc nhiên.