Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 495 - Chương 495. Chương 495

Chương 495. Chương 495 Chương 495. Chương 495

Dù sao tên thang trời cũng đã chứng minh một số vấn đề.

Diêu Quang: “Nghe nói thông đạo mà chúng ta phi thăng lên tiên giới, trước hết là do năm vị tiền bối ở Thần Cảnh sáng lập, nơi này đã là con đường phi thăng nhất định phải đi qua, cũng là con đường mà thần của chúng ta đến nhân gian năm đó, cho nên nơi này tràn ngập thần lực của thần. Những người kế thừa lực lượng huyết mạch của thần như chúng ta thì lực lượng huyết mạch trong cơ thể tuyệt đối không thể vượt qua thần lực ở nơi này, cho nên bị gắt gao áp chế trong cơ thể, không thể sử dụng.”

Lăng Hàm bừng tỉnh: “Thì ra là thế.”

Tống Chi Hàng: “Trong ấn tượng của ta, năm vị tiền bối phi thăng đầu tiên là nhóm người đầu tiên sáng lập năm đại gia tộc đúng không?”

“Đó là chuyện gần một ngàn năm trước, năm đại gia tộc ngay lúc đó ở hiện giờ đã sớm trải qua mấy chục lần thay đổi.” Diêu Quang nói: “Cho tới bây giờ, cũng chỉ có hai gia tộc các ngươi và Văn gia còn vẫn ở trong danh sách năm đại gia tộc, chưa từng thay đổi.”

Gia tộc mà nàng ta nói chính là Nhiễm gia và Tống gia.

Ngàn năm trôi qua, thương hải tang điền.

Chỉ có hai nhà này trong vô số lần lựa chọn, vẫn giữa uy nghiêm, sừng sững không ngã.

Mặt mày của Kỳ Niệm Nhất khẽ nhúc nhích, nhìn về phía Tống Chi Hàng và Nhiễm Chước.

Nghe nàng ta giải thích như vậy, Vân Thư chỉ là nhàn nhạt mà cười cười, uống một ngụm rượu, nhét bầu rượu vào trong túi giới tử.

Túi giới tử của hắn nhìn rất cũ, bên cạnh dùng chỉ bạc thêu đồ án xiêu xiêu vẹo vẹo chợt lóe lên trong tay hắn, Kỳ Niệm Nhất nhìn không rõ lắm.

Nhưng không biết vì sao lại ghi nhớ đồ án này trong lòng.

Diêu Quang nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng nhìn về phía Kỳ Niệm Nhất: “Thất sư tôn còn nói với ta, bắt đầu từ tầng thứ sáu mươi mốt, người trông cửa cũng chỉ có một người nhưng mỗi một người trông cửa sau tầng thứ sáu mươi mốt đều có thực lực là Kiến Long Môn, chúng ta có thể phối hợp khiêu chiến một mình đối phương.”

Kỳ Niệm Nhất nhắm hai mắt, không biết suy nghĩ cái gì, nhẹ giọng nói: “Ta biết.”

Lăng Hàm nhìn nàng, rõ ràng có chuyện muốn nói nhưng lại do dự, cuối cùng vẫn là chưa nói ra khỏi miệng.

Mọi người ở bên ngoài thang trời nhìn sau khi ánh lửa đốt sáng tới tầng thứ năm mươi, rốt cuộc chậm rãi ngừng lại, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Bọn họ không biết trong thang trời, sáu người trong tầng thứ năm mươi này đã hình thành một khoảng cách đáng kinh ngạc với những người ở tầng dưới.

Ngoại trừ bọn họ ra, tiến độ của những người khác cao nhất cũng chính là tầng ba mươi bảy.

Vào ngày Cửu Tiêu Thiên Thê được mở ra, một nơi thích hợp tu luyện khác trên đại lục chậm rãi đóng cửa.

Khi Tiêu Dao Du rời khỏi Bồng Lai Tiên Trì, thì trạng thái đã đạt tới thời điểm tốt nhất.

Vốn nghĩ có thời gian 5 năm, nhưng bây giờ xem ra, nếu lời Thiên Cơ Tử nói là thật, Thâm Uyên đẩy mạnh tốc độ của bản thân lên, bản thân nàng ta đến thời gian năm năm cũng chẳng có.

Nàng ta nhất định phải chuẩn bị tốt cho ngày đó.

Đến khi công việc tập luyện kết thúc, thì không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.

Mắt vừa mới mở, liền bị hình ảnh của Vân Thư đập vào mắt, không biết lấy đâu ra được một bầu rượu, híp mắt nhâm nhi uống, vô cùng nhàn nhã.

Kỳ Niệm Nhất lần theo hương rượu đi tới: “Này, chia cho ta một ít đi.”

Vân Thư lui tiếp vài bước, bày ra dáng vẻ cự tuyệt: “Ngươi muốn cái gì cũng được, nhưng, rượu thì không.”

Hắn rũ mắt nhìn bầu rượu, cười khẽ, nói: “Đây là rượu ta mang từ nhà đến, do một tiểu hài tử trong nhà đích thân ủ đấy, lúc đó đem theo hai mươi bầu, chẳng qua bây giờ chỉ còn dư lại duy nhất một bầu, ta đang chắt chiu lắm.”

Kỳ Niệm Nhất có chút kinh ngạc, nhướng mày nói: “Nhiều năm ngươi không về nhà rồi sao?”

Vân Thư khẽ im lặng, buồn bã nói: “Đúng vậy, nhiều năm không về rồi.”

Bình Luận (0)
Comment