Nghe thấy lời giải thích của nàng, Vân Thư chỉ nhẹ nhàng cười, uống một ngụm rượu, sau đó đóng bình rượu lại, bỏ vào túi giới tử.
Túi giới tử của hắn nhìn rất cũ, bên mép được trang trí bằng vài hoa văn được thêu xiên xiên vẹo vẹo, thứ trong tay hắn bất chợt lóe lên, Kỳ Niệm Nhất không thấy được.
Nhưng không hiểu sao, trong đầu bỗng ghi nhớ hình ảnh về đống hoa văn đó.
Dao Quang liếc mắt nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Kỳ Niệm Nhất: “Thất sư tôn còn nói với ta, bắt đầu từ tầng sáu mươi mốt, người trông cửa chỉ có đúng một người, đều là năng lực của Kiến Long Môn, chúng ta có thể liên thủ lại với nhau, cùng chiến đấu với một người.”
Kỳ Niệm Nhất nhắm hai mắt, không biết là đang suy nghĩ cái gì, nhẹ nhàng nói: “Ta biết.”
Lăng Hàm nhìn nàng, rõ ràng là có chuyện muốn nói, nhưng rốt cuộc đã do dự, không mở miệng được.
Bên ngoài Thang Trời, mọi người nhìn lên ánh lửa lan đến tầng thứ năm mươi, rồi ngừng lại, lúc này họ đã có thể nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Bọn họ không biết, trong vòng thang trời, đã hình thành một khoảng cách giữa sáu người ở tầng thứ năm mươi với những người đang ở những tầng dưới.
Ngoài bọn họ, tiến độ của mấy người khác, cao lắm cũng chỉ đến tầng thứ ba mươi bảy mà thôi.
………………
Vào ngày Cửu Thiên Thang Trời được mở ra, phía trên đại lục, một nơi tương tự thích hợp cho việc tu luyện đã dần dần đóng lại.
Khi Tiêu Dao Du rời khỏi Bồng Lai tiên trì, nàng ta đã đạt đến trạng thái tốt nhất.
Nàng ta kiên nhẫn chờ đợi ở Bồng Lai tiên trì mất một tháng, bây giờ khí doanh thế đã đầy, sắp vượt qua thiên kiếp, đột phá Nguyên Anh cảnh.
Nhưng sau khi rời khỏi Bồng Lai tiên trì, điều đầu tiên nàng ta thực hiện không phải là cái đó.
Đáy mắt nàng ta xẹt qua một tia khiếp sợ, là biểu cảm của thường thấy của những người đã khám phá ra một bí mật kinh thiên động địa.
Khi về đến Nguyệt Hạ Thính Phong nơi nàng ta quen thuộc nhất, khiến nàng ta cảm thấy an toàn, nàng ta mới ra lệnh cho linh sủng của mình lấy ra hai phong thư.
Một cái gửi cho Thương Hoàn, cái còn lại thì gửi cho Thâm Uyên trạm, chỗ mà Thần Cơ đang ở.
— — “Ta đã nhìn thấy đồ ngươi muốn tìm, nó không phải là thực thể, đang quanh quẩn ở đáy của tiên trì, ta đoán đó là nơi mà năng lượng của Bồng Lai tiên trì tỏa ra, Ta chỉ cảm nhận được ở đó có một nguồn sức mạnh rất kinh người, nhưng ta không có cách nào để lấy nó ra cả, nếu nó thật sự là một phần của ngươi, vậy ngươi hãy tự mình đi lấy lại đi.”
Còn lá thư sẽ được gửi đến Thâm Uyên trạm, hầu như chỉ đề cập đến vài chuyện vụn vặt.
Đầu tiên là báo tin vui, nói nàng ta thu hoạch được kha khá ở Bồng Lai tiên trì, cùng với việc bản thân nàng sắp đột phá Nguyên Anh cảnh, sau đó tóm gọn đơn giản tình hình vận hành hiện tại của Nguyệt Hạ Thính Phòng, rồi không quên phóng đại chuyện “Kiếm được không ít tiền lời”.
Tiêu Dao Du nghĩ nghĩ một lúc, quyết định viết thêm vài câu vào cuối phong thư.
— — “A tỷ, ta có bằng hữu rồi.”
“Không như những người trước kia đâu, là bằng hữu chân chính vào sinh ra tử ấy, nàng ta còn là người hay gây rắc rối nhiều hơn cả ta nữa, nhưng ta chẳng cảm thấy phiền chút nào, ngược lại, ta cảm thấy cuộc sống của mình trở nên mạo hiểm, kích thích hơn, tất nhiên nó cũng rất thú vị.”
“Ta đã tìm được con đường của mình rồi, có lẽ không mấy năm nữa, chúng ta sẽ gặp được Thần Cơ thôi.”
“Mạnh khỏe, đừng nhớ mong.”
Hai phong thư này, nàng không yên tâm giao qua tay bất cứ kẻ nào, chỉ có thể dùng linh sủng của chính mình mà giao đi.
Gửi thư xong, nàng mới bắt đầu chuẩn bị độ kiếp.
Ngày hôm đó, Nguyệt Hạ Thính Phong lâu đã giằng co với thiên kiếp đến nửa đêm.
Mà lúc này, Ôn Hoài Du đã bắt gặp kim bằng đưa tin tới, nên chỉ có thể nhận lấy.