Bàn tay hắn hình như có ma lực, khiến động vật phải quy phục, bất luận là động vật bình thường hay yêu thú trên thế gian, ở trong tay hắn đều chỉ còn cách chịu thua, yên tĩnh nằm xuống, để hắn vuốt ve.
Sau khi vuốt vuốt bộ lông của kim bằng một lúc, Ôn Hoài Du nhìn ánh mắt lưu luyến của nó, nhẹ giọng nói: “Trở về đi.”
Kim bằng nghiêng đầu nhìn hắn kêu pi pi bay đi.
Trên Vẫn Tinh Phong, Lục Thanh Ha cầm một quyển 《 thể thuật nội dung quan trọng 》đọc.
Hiện tại, cơ thể hắn không thể hấp thu linh lực được, vốn chẳng có cách nào để tu hành, hắn ở trên Vẫn Tinh Phong bày ra vẻ hốt hoảng, chỉ có thể quyết định tu luyện thể thuật.
Dù sao nếu có được thân thể cường tráng, hắn cũng sẽ nâng cao được năng lực cận chiến của bản thân, chẳng thiệt mất chỗ nào, vì thế, Ôn Hoài Du liền tìm quyển《 thể thuật nội dung quan trọng 》do Yến Hoài Phong viết, đưa cho hắn đọc.
Thấy Ôn Hoài Du lại gần, Lục Thanh Hà trêu chọc mở miệng: “Có thư tiếp hả?”
“Tháng này ngươi nhận được tổng cộng bao nhiêu bức thư thế nhỉ?”
Ôn Hoài Du liếc nhìn hộp thư đang nằm trong viện của Kỳ Niệm Nhất, bình tĩnh nói: “Đã nhét đầy hết mấy hộp thư rồi.”
Lục Thanh Hà tấm tắc lắc đầu: “Nhân duyên của nàng ta khá tốt đấy.”
Hắn nhíu mày hỏi: “Lần này nàng ta bế quan, thời gian có phải là dài quá không? Chẳng lẽ việc tu hành gặp trục trặc gì à?”
Ôn Hoài Du lấy hết thư đang được đựng trong hộp của nàng ra, bỗng phát hiện lá tre rơi xuống đất đã chuyển sang màu ố vàng.
Trước đây, tuyết chỉ rơi trên đỉnh núi cửa đá của Vẫn Tinh Phong, nhưng bây giờ, nơi đây đã bị những bông tuyết bao phủ hoàn toàn.
Một bông tuyết khẽ đọng lại trên lông mi hắn, rất nhanh liền bị nhiệt độ cơ thể hắn làm cho tan chảy.
Ôn Hoài Du không trả lời câu hỏi của Lục Thanh Hà, chỉ rũ mắt nói:
“Hôm nào, ta sẽ đổi cho nàng ấy chiếc hộp lớn hơn.”
“Cả giường nữa, cũng nên đổi qua cái mới rồi.”
Vừa dứt lời, đến hắn cũng không nhịn nổi, cong môi bật cười.
“Thôi, nhiều năm như vậy, chẳng thấy nàng ta cao lên chút nào cả, chiếc giường nhỏ kia đã đủ dùng rồi.”
Ôn Hoài Du chậm rãi bước lên đỉnh núi Vẫn Tinh Phong, theo hạn mà quét đi hết đống tuyết đọng trước cửa đá, sau đó đặt một bình rượu mới ở đó.
Vài tháng nữa thôi, tết nguyên đán sẽ đến.
Không biết nàng có về kịp không đây.
Trạm Thâm Uyên kế tiếp.
Nơi nay được mệnh danh là Lâm Uyên, trên toàn bộ đại lục, đây chính là chỗ gần với Thâm Uyên nhất.
Hôm nay, nơi này vừa lúc gặp tuyết đầu mùa.
Yến Hoài Phong nhìn về phía người đang đi tới từ đằng sau, cười nói: “Các hạ Thiên Cơ Tử, thật đúng lúc quá.”
Thiên Cơ Tử chậm rãi rảo bước, Yến Hoài Phong nhìn thấy Tinh Trần Sa quấn quanh người hắn, cùng vạt áo còn lưu lại vết mực, sắc mặt liền trở nên trầm ngâm.
Thiên Cơ Tử không nhìn thấy ánh mắt của Yến Hoài Phong, nhưng cũng đoán được hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
Thiên Cơ Tử nhàn nhạt gật đầu: “Đã lâu không gặp, Thần Cơ lệnh chủ.”
Không vòng vo quá nhiều, Thiên Cơ Tử trực tiếp hỏi: “Lúc trước ngươi truyền tin đến, nói xu hướng lan rộng của Thâm Uyên đang dần chậm lại, là thật sao?”
Yến Hoài Phong gật đầu, nhanh chóng dẫn hắn tới trạm kế tiếp gần nhất và có tầm nhìn rõ nhất.
Cái gọi là trạm Thâm Uyên, chính là một huyền phù trôi nổi trên mây bên trong thành.
Mỗi một điểm quan sát được xây trên không trung, đều là phương tiện rất tốt để quan sát mức độ giãn nở của Thâm Uyên.
Từ đó nhìn xuống, họ rất dễ để nhìn thấy một cái khe vô cùng lớn, vắt ngang đại lục, vốn chẳng thể nhìn thấy điểm cuối.
Ngàn năm nay, những vết nứt đó tựa như đang từ từ rạn ra, lặng im xâm chiếm toàn bộ lãnh địa trên đại lục.
Yến Hoài Phong lên tiếng: “Lúc trước, mỗi tháng Thâm Uyên sẽ giãn ra khoảng hai trượng, nhưng từ ba tháng trước, tốc độ đột nhiên tăng lên, cho đến hai tháng trước, tốc độ giãn nở đạt đến năm trượng một tháng.”