Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 499 - Chương 499. Chương 499

Chương 499. Chương 499 Chương 499. Chương 499

“Nhưng bắt đầu từ tháng này, Thâm Uyên đã không nứt ra thêm chút nào nữa.”

Lông mày Yến Hoài Phong khẽ nhíu: “Hơn nữa, gần đây thang trời còn vô cùng yên tĩnh. Trước đó vài ngày, còn có vài con cá lọt lưới, đi đến đại lục từ thang trời, nhưng mấy ngày trở lại đây, đến một cái cũng không có.”

Thiên Cơ Tử im lặng thật lâu.

Hắn không biết những điều này có liên quan gì đến nhân vật đang ở Nam Cảnh kia không.

“Nếu có thể tiếp tục như vậy thì tốt rồi.” Thiên Cơ Tử nhẹ giọng nói.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, thì sẽ không có nhiều người phải hy sinh thêm nữa.

Yến Hoài Phong trầm giọng lên tiếng: “Ta so với ngươi, càng mong như thế.”

Hắn xoay người nhìn về phía Thiên Cơ Tử: “Nhưng hôm nay ta mời Thiên Cơ Tử đến là vì một chuyện khác.”

“Nghe nói gần đây, ở các Tiên Minh, rải rác tin đồn về Thiên mệnh cứu thế đúng không?”

Yến Hoài Phong vốn là người hiền lành, nhưng lúc này, ánh mắt mắt đã dần lạnh buốt mang theo đầy dao găm.

Nhìn hắn, Thiên Cơ Tử chớp mắt quay về thời gian của 20 năm trước, nhớ đến khoảnh khắc, một người, một kiếm đơn độc đáng lùi Thâm Uyên mấy chục năm.

Yến Hoài Phong, không hổ là đệ tử duy nhất dưới tay hắn.

“Điều này đã vi phạm vào những ước định mà chúng ta đã đặt ra ban đầu.” Yến Hoài Phong lạnh giọng nói, “Thời gian vẫn chưa đến.”

“Ta đã trấn thủ ở chỗ này mấy mươi năm, không phải là để cho các ngươi âm thầm xé bỏ giao ước, thương lượng xem làm cách nào để đẩy sư muội của ta ra chịu chết.”

Thiên Cơ Tử im lặng, trước ánh mắt tức giận của Yến Hoài Phong, hắn lại bỗng bật cười.

“Nàng ta may mắn thật.” Thiên Cơ Tử nghiêm túc mà thong thả nói, “Không ngờ nàng ta may mắn thế đấy.”

Vô số người muốn nàng ta chết.

Lại cũng có một đám người, dùng hết sức, trả mọi cái giá đắt đỏ.

Giúp nàng ta giành giật mạng sống.

…………

“Nếu chúng ta liên thủ đánh chiến, thì khả năng xem ra sẽ cao hơn một chút, dù sao trong các ngươi cũng có trận pháp sư khống chế hiện trường, có phù tu hỗ trợ toàn diện và trị liệu. Người tấn công tầm xa đã có Dao Quang, cận chiến có ngươi và Nhiễm Chước, nói chung là rất hoàn hảo.”

Vân Thư nhìn xung quanh một lượt, bổ sung thêm, “Trừ việc tu vi của các ngươi quá thấp, thì không còn bất cứ vấn đề nào nữa đâu.”

Dao Quang thống khổ nói: “Câu cuối cùng ngươi không cần phải phát biểu ra đâu.”

Vân Thư gật gù, mở miệng: “Nhưng đó là sự thật.”

Nếu đặt ở bên ngoài, hai người đạt Nguyên Anh trung kỳ, hai người Nguyên Anh cảnh hậu kỳ, và một tu sĩ Nguyên Anh cảnh đỉnh, cùng nhau tạo thành một đội, thì bất luận là đi đến đầu, đều được tính là một nhóm vô cùng mạnh mẽ.

Nhưng bên trong Cửu Tiêu Thang Trời, như thế vẫn chưa đủ.

Bọn họ đi từ tầng đầu tiên đến tầng năm mươi chỉ mất duy nhất một ngày.

Nhưng từ tầng năm mốt lên tầng thứ sáu mươi mốt, lại phải đi suốt năm ngày.

Đương nhiên, chữ “suốt” chỉ là do Kỳ Niệm Nhất nghĩ thế.

Những người bên ngoài quan sát Thang Trời, vốn khi thấy bọn họ dừng lại ở tầng thứ năm mươi, thì liền cảm giác họ chỉ là mấy người bình thường trên thế gian.

Chỉ là không nghĩ tới, ngay ngày hôm sau, bọn họ vẫn tiếp tục trèo lên trên.

Vẫn duy trì tốc độ một ngày leo từ hai đến ba tầng, khiến mấy người xem đều từ từ chết lặng.

“Nhóm dẫn đầu đó, là ai thế, tinh thần dẻo dai ấy cũng đáng sợ quá đi.”

“Ngươi có muốn đua như thế không?”

Người canh bên ngoài thang trời có khá nhiều, tu sĩ không câu nệ tiểu tiết, thế nên có không ít nhân vật ngồi bệt trên mặt đất bên ngoài thang trời, vừa ngồi một bên tu luyện, chờ người không chịu nổi người áp lực ở bên trong không gian ấy, rời khỏi, sau đó bọn họ sẽ thay vị trí ấy đi vào.

Mấy ngày nay, nhìn theo số tầng mà đội dẫn đầu leo lên được, đã trở thành một thú vui nhàm chán cho mấy người lớn giải trí.

Bình Luận (0)
Comment