Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 500 - Chương 500. Chương 500

Chương 500. Chương 500 Chương 500. Chương 500

“Ngươi đoán thử, bọn họ sẽ bước lên được tầng thứ bao nhiêu?”

Bọn họ lén lút thảo luận: “nhiều nhất là tầng 72 thôi, nghe nói nó là kỷ lục cao nhất của Tiêu Thang Trời, chưa bao giờ có người có thể vượt qua mười hai người mạnh nhất ở tầng thứ 73 cả.”

“Ta thấy nhiều nhất là tầng 69 thôi. Ba tầng tiếp theo, người có thể vượt qua đều là những người đã trải qua tâm ma, trở thành đại năng hóa thần cảnh, không ai có thể địch nổi.”

“Các người lạc quan thế?” Có người lắc đầu nói, “Cao nhất thì chỉ là tầng 65 thôi.”

“Nếu mọi người đã hứng thú như vậy, không bằng chúng ta cứ cá cược một phen, đoán xem bọn họ sẽ leo được cao nhất là bao nhiêu tầng?”

Lời vừa nói ra, ai ai cũng đều trở nên tràn đầy sức sống.

Trong số người cược sáu mươi tầng, người cao nhất cũng đoán không vượt quá tầng thứ 72, một thân ảnh nhỏ nhắn màu tím nhạt uyển chuyển tiến đến, đứng trước mặt người tổ chức phiên giao dịch.

Dịu dàng nở nụ cười, dưới ánh mắt kinh ngạc của những người chứng kiến, ưu nhã ném ra một tín vật.

Những người tinh mắt đều có thể nhận ra, đó là hối thông tài trang — — Vật tín của hiệp hội tài phú lớn nhất thần cảnh.

Thượng Quan Hi kiên định nói: “Một vạn thượng phẩm linh thạch, ta đặt cược, tầng thứ 73.”

Mọi người nhanh chóng bị lời nói của nàng ta làm cho chấn động, còn có người tốt bụng, nhẹ giọng nhắc nhở: “Thượng Quan tiểu thư, tuy gia nghiệp của Thượng Quan gia các người rất lớn, nhưng đến nhóm người dẫn đầu đó là ai ngươi cũng không biết, thì làm như thế, có phải là quá mạo hiểm rồi không?”

Thượng Quan Hi cười nhẹ, nhìn ánh lửa màu đỏ đang bập bùng dừng ngay tầng thứ 59.

“Nàng sẽ không khiến ta thua cuộc đâu, ta tin nàng ấy.”

Người kia, nhất định sẽ không cam tâm dừng lại ở tầng thứ 72.

Như để chứng minh lời nàng ta nói là đúng, ánh lửa kia đã không nhanh không chậm, tiến lên phía trước.

Tầng thứ 61.

Điều này chứng mình, bọn họ đã đánh bại một cái Kiến Long Môn.

“Quá xằng bậy.” Tinh Vân Hiểu nhìn kiếm phong đang dừng lại trước cổ mình, không nhịn được nói: “Các ngươi xằng bậy quá rồi đấy.”

Dao Quang đi theo phía sau nàng ta, huyền thủy hệt như một chiếc roi, quấn quanh tứ chi của Tinh Vân Hiểu.

Nhưng đồng thời, chính Dao Quang cũng phải trả giá bằng một cánh tay của bản thân.

Cánh tay trái nàng ta nhẹ nhàng dừng ngay bên hông, hiển nhiên là đã bị bẻ gãy.

Ngay giây phút Tinh Vân Hiểu nhận thua, trận pháp che kín nơi đó lập tức biến mắt, Lăng Hàm suy sụp ngã xuống đất, mất đi ý thức.

Dao Quang hổn hển hít sâu: “Xin lỗi, Thập nhất sư tôn.”

Tầng thứ sáu mươi mốt, là một lần to gan nhất của nàng ta.

Kế hoạch được đưa ra, ngoại trừ Kỳ Niệm Nhất, còn có rất thứ mà hắn ta không ngờ tới.

Trước khi lên đến tầng thứ 61, Dao Quang đã nói với bọn họ: “Nếu từ tầng 61 đến tầng 72, là mười hai sư tôn của ta, vậy dựa theo thứ tự thực lực, người đầu tiên xuất hiện hẳn là Thập Nhất sư tôn, thứ nàng ta tu là….”

Bọn có thể dùng tốc độ nhanh như vậy, xông thẳng đến tầng 61, không thể không kể công Dao Quang chĩa khuỷu tay ra ngoài.

Nàng đưa ra những người gác cửa mà bọn họ có thể gặp phải, cùng với nhược điểm của bọn họ, mỗi một tầng bọn họ đều dựa vào sự khác biệt của từng người mà đưa ra được những kế hoạch vô cùng chặt chẽ.

Nghe Dao Quang nói xong, Kỳ Niệm Nhất liền suy tư nói: “Theo lời ngươi nói, cảnh giới tu vi của đối phương rất cao, nhưng chiến lực lại là điểm yếu của mười hai diệu kia, vậy chúng ta không thể đua thời gian với nàng ta được.”

“Nhất định phải nhanh, một trận chiến này, thời gian kéo ra càng dài, càng bất lợi với chúng ta.”

Nhanh đồng nghĩa với nguy hiểm.

Trận chiến mở màn Kiến Long Môn, cả năm người bọn họ đều bị thương.

Cánh tay của Dao Quang nhìn qua khá thảm, nhưng thật ra lại là người bị thương nhẹ nhất trong một đám bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment