Người vẫn còn khá tốt chính là Tống Chi Hàng.
Vừa nãy, lúc vị kia ném đoản chủy ra, suýt nữa đã cắt qua yết hầu của hắn.
May mà đã bị Kỳ Niệm Nhất kịp thời ngăn lại.
Chiếu Cô Quang lắc nhẹ, trực tiếp quấn lấy cây đoản chủy.
Thừa lúc nàng đang mắc cứu người, Tinh Vân Hiểu liền nhanh chóng phóng ra pháp quyết, đó là một cái hỏa phong, vừa lúc dừng ngay sau lưng Kỳ Niệm Nhất, để lại trên người nàng một vết cháy đen ngòm, rất dễ khiến con người ta sợ hãi.
Tống Chi Hàng thấy thế, trong lòng cảm thấy ngũ vị tạp trần.
Vân Thư nghe chiến thuật do nàng sắp xếp xong, lập tức ngửi thấy được mùi ngon.
Ánh mắt hắn nhìn Kỳ Niệm Nhất khá kỳ dị, cảm thấy tiểu cô nương này có thể sẽ đem đến kinh hỉ cho bản thân hắn.
Trong ấn tượng của hắn, kiếm tu phần lớn là cô hiệp.
Một người, một kiếm có thể dũng cảm xông vào mọi hiểm cảnh trên thế gian.
Hơn phân nửa không am hiểu cách để phối hợp với những người khác.
Dù sao chính hắn cũng là một con người như vậy.
Nhưng nàng, trời sinh tựa như đã có sẵn tố chất lãnh đạo.
Hơn nữa, mặt bố trí chiến thuật của nàng cũng đã có rất nhiều kinh nghiệm.
Giống như đã được một người có chuyên môn, tiến hành huấn luyện vậy.
Đang lúc suy tư về thân phận của Kỳ Niệm Nhất, bỗng thấy Tống Chi Hàng tránh sang một bên, để mấy người Vân Niệm tiến đến.
Lúc này sáu người đã tản ra sau vị trí khác nhau, Tống Chi Hàng là người duy nhất có thể trị liệu cho những người khác, nhưng phù chữa lành được hắn mang theo bên người đã sắp dùng hết rồi.
Hắn cầm phù chữa lành đến bên người Kỳ Niệm Nhất, Kỳ Niệm Nhất nhận lấy rồi nhàn nhạt nói: “Cảm ơn.”
Nhưng lại phát hiện Tống Chi Hàng đang đứng trước mặt nàng vẫn chưa rời đi.
Vân Thư đứng cách đó không xa thấy được một màn như thế, nhanh chóng liếc mắt quan sát biểu cảm của Tống Chi Hàng, trong lòng dần nảy ra vài ý nghĩ suy đoán, hầu kết của Tống Chi Hàng lên xuống, lúc này mới hạ quyết tâm, hỏi:
“Vân đạo hữu, ta có một chuyện muốn hỏi.”
Kỳ Niệm Nhất: “Ngươi hỏi đi.”
Hắn ngước đầu lên, đôi mắt sáng ngời phút chốc trở nên khẩn trương.
“Xin hỏi, Vân đạo hữu có hôn phối chưa?”
Kỳ Niệm Nhất lập tức chết lặng.
Đây là lần đầu tiên trong của đời nàng nghe thấy loại câu hỏi này đấy.
Có lẽ là bởi vì bản thân đã nói ra được những lời muốn nói, nên khối đá nặng trong lòng Tống Chi Hàng nhanh chóng được thả xuống, cho nên câu nói kế tiếp được tuôn ra vô cùng trôi chảy, liền mạch lưu loát.
Hắn nhìn vào đôi mắt Kỳ Niệm Nhất, nghiêm túc nói: “Ta năm nay 22 tuổi, tu vi thì ngươi đã biết rồi đó, Nguyên Anh cảnh hậu kỳ. Người trong nhà tương đối nhiều, cha mẹ có một trai một gái, dưới ta là một muội muội mới 4 tuổi.”
Hắn hít sâu một hơi, tiếp tục: “Tống gia, vừa rồi ngươi cũng đã nghe Dao Quang nói qua rồi đấy, cũng tính là một gia tộc có danh vọng ở Thần Cảnh, trong tộc không có luật lệ gì phức tạp, chỉ cần gặp qua một lần là sẽ thấy vô cùng nhẹ nhàng, thoải mái.”
Hắn dừng lại, qua đôi mắt sáng rực ấy vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy được vài tia thấp thỏm lóe lên.
“Ta biết, Vân đạo hữu một lòng hướng đạo, dùng cả đời để đạt đến đỉnh của đạo, ta cũng thế.” Hầu kết của hắn hết lên lại xuống, sốt ruột nói tiếp, “Ta nguyện làm bạn với Vân đạo hữu hết cả quãng đời còn lại, đại đạo nhưng không cô độc.”
Kỳ Niệm Nhất im lặng nhìn hắn.
Lời nói này của Tống Chi Hàng xem ra rất thành tâm đấy.
Đây cũng chính là lần đầu tiên nàng cẩn thận xem xét Tống Chi Hàng.
Ấn tượng khá khác với lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Ánh mắt đầu tiên nàng nhìn thấy Tống Chi Hàng, nàng chỉ cảm thấy hắn có màu da quá trắng, nhìn qua có chút nhu nhược, đuôi mắt hắn có một độ cong nhẹ, làm hắn cứ như mãi luôn tươi cười, khiến con người ta chẳng thể nào nhìn thấy được cảm xúc chân thật của chính hắn.