Kỳ Niệm Nhất có vài lần nghe thấy Nhiễm Chước nói, trong bụng hắn chỉ toàn ý xấu, là một con hồ ly, nhưng thật ra nàng lại chẳng cảm thấy thế.
Nàng có thể nghe thấy rất nhiều âm thanh nội tâm của hắn, hắn đúng thật là rất thông minh, rất giỏi ngụy trang và che dấu cảm xúc của bản thân, nhưng dù biết hắn có để tâm đến bản thân nàng nhưng nàng lại chẳng mấy quan tâm.
Bởi vì, tuy trong lòng hắn có sự tò mò lớn đến thế nào đi nữa, hắn cũng sẽ không chọn làm tổn thương người khác.
Ngược lại, hắn vốn rất tốt bụng.
— — Nhưng.
Giọng nói của nàng nhẹ nhàng, trầm ấm nói: “Xin lỗi, ta chưa từng nghĩ đến chuyện muốn gả chồng, hiện tại không, sau này cũng sẽ không.”
Tống Chi Hàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nàng, từ ánh sáng tỏa ra trong ánh mắt ấy, đã cho hắn biết, nàng đang rất nghiêm túc.
Nàng là thật sự nghĩ như vậy.
Trước đó, hắn cũng đã chuẩn bị sẵn cho việc, đây chính là cơ hội cuối cùng để bản thân có thể bày tỏ tình cảm, cho nên, dù bản thân có bị từ chối, hắn cũng sẽ nhất định đấu tranh vì nó.
Thanh âm của Tống Chi Hàng bất chợt cao vút, hoảng hốt lại sốt ruột nói: “Thế ta gả!”
Kỳ Niệm Nhất: “.......”
Vân Thư người đánh hơi thấy mùi ngon: “.......”
Ánh mắt trêu chọc của hắn dành cho Tống Chi Hàng đã biến thành sự kính nể.
Bên kia, ba người đang nghe lén khác cúng theo đó mà há hốc mồm.
Nhiễm Chước ho khụ khụ vài tiếng, ánh mắt dần trở nên tuyệt vọng: “Hắn đang nói gì thế…”
Dao Quang hít sâu một hơi: “Tống đạo hữu, tràn ngập thành ý, ông trời có thể chạy xuống chứng giám.”
Kỳ Niệm Nhất khựng lại, khó có lúc nàng bị người ta làm cho nói không thành lời như ngày hôm nay.
Nàng dứt khoát đổi qua một cách nói khác, lên tiếng: “Tống đạo hữu, thật không dám giấu giếm, ta đã có người mình thích rồi. Ta sớm đã hạ quyết tâm, cả cuộc đời còn lại của ta, ta nhất định phải cùng nhau trải qua với hắn, không làm hắn phải nghĩ ngợi.”
Ánh mắt Tống Chi Hàng tối lại, khóe miệng giần giật, gian nan nở ra một nụ cười khổ: “Thì ra là thế.”
Hắn khom người về phía Kỳ Niệm Nhất, mở miệng: “Thất lễ rồi, mong Vân đạo hữu không trách tội, chuyện vừa nãy, ngươi cứ quên đi.”
Kỳ Niệm Nhất đứng dậy đáp lễ, chân thành nói: “Cảm ơn ngươi.”
Tống Chi Hàng bất đắc dĩ nói: “Cảm ơn gì chứ, chỉ là mấy lời tỏ tình thôi mà.”
Kỳ Niệm Nhất lắc đầu: “Hồi trước từng có người nói với ta, sự yêu thích và chân thành của người khác chính là đồ vật đáng trân quý nhất trên thế gian này, cho nên, cảm ơn ngươi.”
Lớn vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên có người bày tỏ cõi lòng với nàng đấy, chợt khiến nàng có chút trở tay không kịp.
Mặc dù nàng đã đọc được rất nhiều về yêu hận tình thù giữa bản thân và mọi người từ trong cuốn sách, nhưng lại chưa bao giờ của nhận được bất kỳ cảm xúc thật lòng nào cả.
Nàng cảm thấy bản thân bình thường tới nỗi có chút lạc lõng giữa đám người này.
...
Tầng thứ sáu mươi hai quả nhiên đúng như dự đoán của bọn họ, người trông cửa là Tinh Nhược Linh.
Vị luyện khí sư tiếng tăm lừng lẫy trong Thập Nhị Diệu.
Nàng ta nhìn mọi người, cười cười, nói: “Ta không đấu trực tiếp với các ngươi.”
Nàng ta hơi nâng cổ tay lên, trong tay Tinh Nhược Linh xuất hiện một Linh Khí: “Ta là luyện khí sư, trận tỷ thí này sẽ tiến hành theo cách của luyện khí sư chúng ta.”
“Trong vòng nửa canh giờ, chỉ cần các ngươi có thể tìm ra giải pháp phá giải Linh Khí của ta coi như các ngươi thuận lợi thông qua tầng này.” Tinh Nhược Linh nói, “Đương nhiên, các ngươi cũng có thể lựa chọn đao thật kiếm thật đánh một trận. Chẳng qua cách này sẽ không nhẹ nhàng như vậy đâu.”
Mấy người đều nhìn về phía Kỳ Niệm Nhất, chờ nàng đưa ra quyết định.
Nàng hơi suy tư một lúc, hỏi: “Trong quá trình phá giải, có thể làm hư hao Linh Khí không?”
Tinh Nhược Linh gật đầu: “Chỉ cần có thể phá giải thì dùng cách nào cũng được.”