“Được.” Kỳ Niệm Nhất thu kiếm lại, “Bọn ta đồng ý.”
Dao Quang hơi lo lắng, kéo nàng sang một bên: “Thất sư tôn là Thần Cảnh đệ nhất luyện khí sư, một số Linh Khí nàng ta luyện ra ngay cả phó tôn cũng không thể phá giải được, đối với chúng ta nửa canh giờ là quá ngắn.”
Kỳ Niệm Nhất lại chậm rãi cong môi lên, vỗ vỗ tay nàng ta an ủi nói: “Yên tâm, ta sẽ đi kết thúc thần thoại bất bại của Thất sư tôn ngươi.”
Nếu phải phá giải theo cách của luyện khí sư nàng không biết làm.
Nhưng phá giải bằng bạo lực là nghề của nàng.
Tinh Nhược Linh tràn đầy tự tin giơ Linh Khí ra.
Đây là một món đồ nhỏ cực tinh vi, một quả cầu nhỏ đen nhánh có thể nắm trong lòng bàn tay.
Trên mặt quả cầu có khắc những dòng phù văn cực kỳ tinh xảo, giống như dòng phù văn trên thanh kiếm thạch anh tím, Kỳ Niệm Nhất đoán loại phù văn này là một loại chữ thông dụng của các luyện khí sư, nó là loại chữ có năng lượng giống như trận văn của trận pháp sư hay phù văn của phù tu.
Sau khi xác nhận lại với Kỳ Niệm Nhất, những người còn lại lùi lại rìa không gian tầng sáu mươi hai, chừa lại đủ không gian cho nàng.
Tinh Nhược Linh đánh giá nàng một phen: “Ngươi xác định muốn một mình phá giải Linh Khí của ta sao? Ta nhắc nhở ngươi, đây huyễn khí cấp bậc Kiến Long Môn, từng giam hãm rất nhiều Kiến Long Môn, hiện tại ngươi chẳng qua chỉ mới Nguyên Anh cảnh, ngươi chắc chắn muốn vượt qua thử thách này một mình sao?”
Kỳ Niệm Nhất khẳng định nói: “Ta chắc chắn.”
Huyễn khí là một loại Linh Khí có chức năng gây ảo giác.
Kỳ Niệm Nhất nghĩ thầm, trùng hợp thật lại gặp phải nàng.
Tinh Nhược Linh gõ nhẹ ngón tay, quả cầu nhỏ bình thường bỗng phình lên.
Bên trong của nó có kết cấu vô cùng tinh vi, nổ tung một cái lập tức bắn ra hàng ngàn hàng vạn cây châm dài nhỏ.
Kỳ Niệm Nhất phản ứng cực nhanh, nháy mắt trường kiếm ra khỏi vỏ, Chiếu Cô Quang ở trong tay nàng vẽ ra một đường kiếm linh hoạt, đánh rơi tất cả các cây châm bắn về phía nàng. Những cây châm còn lại thoáng chốc tản ra trong không trung, sau đó nối vào với nhau, dệt thành một tấm lưới chặt chẽ quấn lấy nàng.
Sương mù màu tím từ quả cầu lan ra, che đậy tầm mắt của mọi người, người ngoài căn bản không thấy được Kỳ Niệm Nhất ở bên trong gặp phải chuyện gì.
Dao Quang lo lắng siết chặt tay, Tinh Nhược Linh thấy thế, an ủi nói: “Được rồi, yên tâm đi, nếu nàng thật sự không chống lại được, cùng lắm là chịu khổ chút mà thôi, sẽ không tổn hại đến tính mạng bạn của ngươi.”
Dao Quang nước mắt lưng tròng nhìn Tinh Nhược Linh: “Đa tạ Thất sư tôn.”
Tinh Nhược Linh đau đầu nói: “Tính tình này của ngươi...”
Làm thế nào kế thừa được trọng trách của Thần Điện đây.
Bên trong tấm lưới, Kỳ Niệm Nhất chỉ cảm thấy váng hết cả đầu.
Cái Linh Khí của Tinh Nhược Linh đúng là lợi hại.
Vừa rồi rõ ràng nàng cảm thấy những cây châm dài kia dệt thành một tấm lưới như trở thành thật quấn lấy nàng, lúc này người đang ở bên trong nhưng lại không cảm thấy chút trói buộc nào, trái lại cơ thể nàng còn khá nhẹ nhàng.
Nhưng nàng cảm thấy tấm lưới này trói buộc thần niệm của nàng, khiến nàng hết sức khó chịu.
Nàng khép mắt lại thích ứng trong chốc lát, khi mở mắt ra lần nữa, đôi đồng tử vàng kim ánh lên tia sáng nhàn nhạt.
Đôi mắt điềm tĩnh lạnh lùng nhìn xung quanh.
Nàng chắc chắn bản thân đã bị kéo vào một không gian ảo cảnh.
Đáng tiếc, bất kể là ảo cảnh gì đối với nàng đều vô dụng.
Đôi mắt này của nàng, chỉ có thể nhìn thấy sự thật.
Cấu tạo của quả cầu nhỏ này quả thực rất tuyệt diệu, trong không gian tổng cộng có mười hai nút giao linh lực, đan xen vào nhau, có thể chuyển hoá thành bất kỳ hình thức nào. Nếu chỉ có một trong số nút giao linh lực bị phá hỏng, còn có 24 nút giao phụ tiến hành tiếp viện.
Cách phá hư không gian này làm nàng nhớ lại trận chiến với Tạ Thiên Hành ở Nam Hoa luận đạo.