Bắt buộc phải đồng thời phá hư mười hai nút giao linh lực này cùng một lúc mới được.
Kỳ Niệm Nhất nhìn xung quanh một vòng, sau khi nắm rõ phương hướng di chuyển của linh khí trong không gian này, nàng chậm rãi nâng kiếm lên.
Cùng lúc đó, những người tận mắt thấy Kỳ Niệm Nhất bị quả cầu nhỏ nhốt lại đều hơi lo lắng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Dao Quang nhịn không được hỏi: “Thất sư tôn, vì sao nàng còn chưa ra vậy ạ?”
Tinh Nhược Linh bất đắc dĩ nói: “Ngươi quẹo khuỷu tay ra ngoài như vậy sao?”
Nàng ta nhéo mặt Dao Quang mấy cái, nói: “Còn sớm lắm, cái Linh Khí này của ta từng nhốt ba người Kiến Long Môn, thời gian lâu nhất là từ hai canh giờ trở lên, nàng vừa mới vào được bao lâu chứ.”
Vân Thư nhìn đám sương mù tím, suy tư nói: “Nếu ta không nhìn lầm, tác dụng của Linh Khí này là nhìn thấy thứ sợ hãi và muốn có được nhất trong nội tâm mỗi con người, sợ hãi và dục vọng, là bản năng của nhân loại. Mười hai nút giao linh lực tạo thành tầng sợ hãi, 24 nút giao phụ tạo thành tầng dục vọng. Người bị nhốt ở trong đó, vừa phá được tầng thứ nhất, vừa được kéo ra khỏi tầng sợ hãi lại sa chân vào bẫy rập của tầng dục vọng do 24 nút giao tạo thành, khó có thể thoát thân.”
Hắn kính nể nói: “Lối suy nghĩ thật tuyệt diệu.”
Tinh Nhược Linh híp mắt lại đánh giá hắn: “Vị đạo hữu này hình như rất hiểu biết về luyện khí?”
Vân Thư cười một cái: “Không phải, chỉ là huynh trưởng trong nhà rành việc này, nhiều năm mưa dầm thấm đất nên ta cũng hiểu được một vài.”
Tinh Nhược Linh: “Ồ? Ta quen không ít người là luyện khí sư, chưa từng có ai nhìn qua một lần có thể nói ra được lối cấu tạo cái Linh Khí này của ta, nói vậy huynh trưởng của các hạ hẳn là một luyện khí sư vô cùng lợi hại, không biết sau khi ra khỏi Cửu Tiêu Thiên Thê có thể giới thiệu cho ta không?”
Nụ cười trên mặt Vân Thư dần nhạt.
Hắn chậm rãi nói: “E là không thể.”
“Có gì không tiện sao? Một luyện khí sư kinh tài tuyệt diễm như vậy không thể nào là một người vô danh được.”
Vân Thư im lặng một lúc lâu, mới nói: “Hắn chết rồi.”
Tinh Nhược Linh giật mình, rồi sau đó hơi khom người nói: “Xin lỗi, là ta thất lễ.”
Vân Thư bình đạm nói: “Không sao, chỉ là Diệu Tinh dùng một Linh Khí lợi hại như vậy tới làm khó một tiểu bối Nguyên Anh cảnh, có phải hơi quá mức rồi không?”
Ánh mắt hắn chuyển động, nhìn đám sương mù màu tím kia.
Nỗi sợ hãi sâu sắc nhất, dục vọng ham muốn nhất.
Đây là tâm ma kiếp mà Kiến Long Môn sẽ gặp phải.
Với tu vi hiện tại của nàng, gặp tâm ma là quá sớm, hơi lơ là một chút sẽ đánh mất bản thân.
Lăng Hàm không biết những thứ này, hắn nhẹ giọng thở dài: “Sợ hãi và dục vọng? Ta cảm giác người như Vân đạo hữu hình như không sợ hãi thứ gì cả.”
Nhiễm Chước cười một tiếng: “Quả thực.”
Nói xong bọn họ cũng bắt đầu tò mò, không biết Vân Niệm nhìn thấy cái gì trong ảo cảnh.
Tinh Nhược Linh lại nói: “Không có khả năng. Sợ hãi và dục vọng là bản năng của con người, có một số thậm chí còn không tự phát giác ra được, nó ẩn sâu trong ý thức, một khi bị đánh thức sẽ mất khống chế không thể vãn hồi, vì vậy tâm ma kiếp mới khó vượt qua được như thế. Vừa rồi vị đạo hữu kia vừa đi vào một thời gian ngắn như vậy, hiện tại có lẽ vẫn đang ở tầng sợ hãi chưa thoát...”
Lời nàng ta còn chưa dứt, đã nhìn thấy mấy tia quang kiếm xuyên thấu qua sương mù, chiếu sáng vùng không gian này.
Không lâu sau, kiếm quang dần nuốt chửng sương mù, toàn bộ tầng sáu mươi hai đều bị kiếm quang chiếm cứ, cảm giác như mây tan sương mù tản ra.
Mọi người hình như nghe thấy vài tiếng nứt toạc thanh thuý vang lên, Tinh Nhược Linh giật mình, vội vàng ngẩng đầu lên thì thấy Kỳ Niệm Nhất tay cầm Chiếu Cô Quang, từ trong sương mù đi ra.
Kiếm quang và sương khói đều tiêu tán sau lưng nàng, chiếc lưới do ngàn vạn chiếc châm dệt thành thu lại, lại biến thành những cây châm quay lại quả cầu nhỏ, nhưng tất cả nút giao linh lực của Linh Khí đều đã bị Kỳ Niệm Nhất phá hủy, cái Linh Khí này đã thành hàng bỏ đi, những cây châm kia chỉ có thể xấu hổ rơi xuống đất, quả cầu nhỏ đen nhánh vỡ thành bốn mảnh.