Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 507 - Chương 507. Chương 507

Chương 507. Chương 507 Chương 507. Chương 507

Nhưng cũng có lúc ngoại lệ.

Những thứ hắn thường cảm nhận được về nàng đều là đau đớn.

Cơ hội như vậy không nhiều lắm, mười mấy năm rồi cũng chỉ có vài lần.

Một lần, là không lâu sau khi bọn họ ra khỏi Vô Vọng Hải.

Lần đó nơi cảm thấy đau đớn, là đôi mắt.

Lần đó, hai mắt hắn đau suốt một ngày một đêm, đau đến nỗi không nhìn thấy gì cả, hắn nhốt mình cả ngày trong phòng tối mới bình phục lại được.

Còn có một lần, là sau khi kết thúc trận giành vị trí đầu bảng của Nam Hoa luận đạo, khi nàng đứng đằng trước che chở cho người của Thương Hoàn, đối mặt trực tiếp với đại năng Tàng Phong kỳ, lần đau đó làm hắn cả đời khó quên.

Cảm giác như muốn xé nát cả thể xác lẫn linh hồn.

Lần nữa, chính là ngay lúc này.

Nhắc tới cũng buồn cười, lần trước khi hai mắt đau đến nỗi không nhìn thấy gì cả, hắn còn tưởng mình mắc bệnh nan y gì rồi, sau đó hắn chạy khắp toàn bộ đại lục, đi tìm cách giải trừ đồng tâm khế, mới biết được vì cái đồng tâm khế này hắn mới cảm nhận được nỗi đau của nàng.

Nhưng cũng không hẳn vậy, khi ở Nam Hoa luận đạo hắn từng nghiêm túc quan sát, khi những vết thương bình thường xuất hiện trên người nàng hắn không cảm thấy gì.

Dù là khi nàng đấu với Cẩm đệ và Tạ Thiên Hành, cả người toàn là vết thương, cảm giác của hắn cũng không rõ ràng.

Từ đó về sau hắn mới phát hiện, có lẽ chỉ có vết thương đau thấu xương mới có thể làm hắn có cảm giác rõ ràng như vậy.

Vết thương đau thấu xương.

Nàng lại gặp phải chuyện gì?

Ánh đèn dầu như hạt đậu, mang cho căn phòng tối một chút ánh sáng, lập lòe chiếu lên mặt Ngọc Sanh Hàn.

Hắn thu dọn giấy bút trên mặt đất, từ phòng tối đi ra ngoài, nghe thấy người hầu nói minh chủ gọi hắn quả đó.

Ban đêm, Ngọc gia thủ vệ nghiêm ngặt, không gian tĩnh lặng, làm bóng dáng Ngọc Hoa Thanh trông lạnh nhạt hơn nhiều.

Ngọc Hoa Thanh nhìn người con trai trưởng bản thân từng tự hào nhất, ánh mắt hơi phức tạp: “Vi phụ quyết định, chọn ngày công khai hôn ước của ngươi và đứa bé kia, ngươi xem coi thế nào?”

Ngọc Sanh Hàn bình tĩnh ngước mắt lên, lạnh nhạt nói: “Không phải phụ thân đã quyết định xong rồi sao? Cần gì phải tới hỏi ta.”

Ngọc Hoa Thanh tránh ánh mắt của hắn, nhìn về phía bên kia, lại nói: “Nghe nói gần đây ngươi vẫn đang tìm cách giải trừ đồng tâm khế? Cần gì phải khổ sở như vậy, nếu đồng tâm khế có thể giải, vi phụ đã giải thay ngươi từ lâu rồi. Dù sao hai người các ngươi cũng là người đầu tiên kí đồng tâm khế.”

Lão nói xong, tạm dừng một lát, ôm một chút mong đợi hỏi: “Có manh mối gì không.”

Ngọc Sanh Hàn hờ hững nói: “Ngay cả phụ thân cũng chưa tìm được, ta có thể làm gì được chứ.”

Ngọc Hoa Thanh thở dài một tiếng: “Thôi.”

“Việc huấn luyện dự bị doanh đã kết thúc, Linh Khí đặt Phi Vũ Các làm riêng cũng đã tới rồi, mấy ngày nữa ta sẽ dẫn dắt Thần Cơ dự bị doanh tiến vào lá chắn ở Thâm Uyên, lần này đi không biết ngày về, mong phụ thân mạnh khoẻ.”

Ngọc Hoa Thanh nghe thấy những lời này, chỉ xua xua tay: “Hiện giờ ngươi đã là Nguyên Anh cảnh, đúng là lúc nên ra ngoài rèn luyện rồi.”

Nói xong, lão vội vàng rời đi y như lúc đến, không thèm nhìn Ngọc Sanh Hàn thêm một chút.

Không gian trống không lạnh lẽo.

Sau khi lão rời đi, Ngọc Sanh Hàn mới chậm rãi buông tay ra, lòng bàn tay bị móng tay bấm ra bốn vết máu.

Đêm thu làm đầu vai hắn phủ đầy sương, không biết hắn đang nghĩ cái gì, cứ như vậy đứng trong sân cả một đêm, một đêm trôi qua.

Thực ra hắn đã tìm được rồi.

Cách giải đồng tâm khế.

“Có đau không.”

Dao Quang nói chuyện giọng còn run rẩy, nhìn vết thương trên bả vai Kỳ Niệm Nhất, nước mắt lưng tròng, như kiểu nàng ta còn đau hơn cả nàng.

Cổ áo của Kỳ Niệm Nhất đã bị máu nhiễm đỏ hoàn toàn, Dao Quang run rẩy xé mở cổ áo nàng ra, một kích của Tinh Thiên Nam đánh trúng xương vai phải của nàng, trực tiếp xuyên qua bả vai, lộ ra vân da màu hồng, nhìn cực kỳ thảm thiết.

Bình Luận (0)
Comment