Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 508 - Chương 508. Chương 508

Chương 508. Chương 508 Chương 508. Chương 508

Dao Quang cẩn thận bôi thuốc rồi băng bó cho nàng, thuốc dùng là do Kỳ Niệm Nhất lấy ra.

Vết thương này của nàng sâu đến tận xương, bùa chữa trị của Tống Chi Hàng chỉ chữa được những vết ngoại thương đơn giản, đối với những vết thương nghiêm trọng như thế này thì căn bản không có tác dụng.

Cũng may nàng có một Đại sư huynh được xưng là Y Tiên, ngày thường như tích trữ hàng hoá nhét bao nhiêu là linh dược, đan hoàn còn có thuốc giải độc đầy giới tử của nàng, thuốc chữa ngoại thương là nhiều nhất, hiển nhiên đã vô cùng rõ ràng tính tình của cô sư muội không làm người bớt lo này.

Vân Thư nhìn bình thuốc Kỳ Niệm Nhất lấy ra, dù là kiểu dáng, màu sắc, hay như vành vàng khảm dưới đáy bình hắn đều vô cùng quen thuộc.

Trong tay hắn cũng có rất nhiều bình như vậy.

Là nhiều năm trước khi rời đi, một đứa trẻ trong nhà đưa cho hắn.

Còn có kiếm ý vừa rồi.

Cơn gió bi thảm, ẩn chứa ngàn vạn đau khổ.

Đó là kiếm ý của Vãn Lai Phong Cấp.

Đến tận đây, cuối cùng có thể xác định.

Hắn nhịn không được cong môi lên, khiến ba nam nhân còn lại tức giận trừng mắt nhìn.

Ba nam nhân kia đứng quay lưng lại ở tầng bảy mươi mốt, biểu cảm đều có chút khó coi.

Tống Chi Hàng bụm mặt, biểu tình tối tăm, trầm trọng nói: “Nếu ta học nhiều thêm mấy cái dược phù thì tốt.”

Nhiễm Chước vỗ vai hắn, nặng nề nói: “Nếu lửa của ta nhanh hơn chút nữa thì tốt.”

Nhớ lại trận chiến vừa rồi, nếu muốn xem lại có thể tìm ra vô số sơ hở.

Làm cho bọn họ rõ ràng thắng rồi, nhưng lại không vui nổi.

Nhiễm Chước và Tống Chi Hàng mỗi người một câu, không có chú ý tới bên kia, trên mặt Lăng Hàm tràn ngập sự giãy giụa.

Tống Chi Hàng hít sâu một hơi: “Nàng một kiếm tu mà, vai phải của nàng sao có thể bị thương được chứ.”

Đang nói bọn họ bỗng nghe thấy tiếng Dao Quang hô lên ở bên kia: “Vì sao vai trái của ngươi cũng có thương tích vậy!”

Mấy nam nhân định quay đầu lại xem.

Phát hiện động tác của bọn họ, Vân Thư khẽ ho một tiếng: “Phi lễ chớ nhìn.”

Vì thế bọn họ lại nhịn xuống, chỉ có thể giữ nguyên vị trí.

Khi Dao Quang bôi thuốc cho Kỳ Niệm Nhất, nhìn thấy trên vai trái của nàng có vết thương đã lành, nhìn như hai cái lỗ máu, có lẽ từng bị thứ gì cắn một cái, dù không để lại sẹo nhưng vẫn còn hai chấm đen ở đầu vai.

Nghe nàng ta hình dung xong, Kỳ Niệm Nhất mới nhớ tới, vết thương này là bị bò cạp rắn cắn khi còn ở Vô Vọng Hải.

Khi đó, Mộ Vãn cũng bôi thuốc cho nàng như thế này.

“Xong.” Dao Quang đứng sau lưng quấn xong băng vải cho nàng.

Kỳ Niệm Nhất đang định tìm một bộ quần áo mới trong giới tử để thay, lại phát hiện tay phải của nàng căn bản nâng lên không nổi.

Cúi đầu xuống thì thấy, không biết Dao Quang đã quấn bao nhiêu tầng, bọc vai phải thậm chí cả tay phải của nàng thành một cái bánh chưng, không thể động đậy được chút nào.

Kỳ Niệm Nhất một lời khó nói hết: “... Thực ra cũng không cần khoa trương như vậy đâu.”

Dao Quang nhìn chằm chằm nàng, dùng ánh mắt ám chỉ - nếu ngươi dám cởi băng vải ra, ta không để ngươi yên đâu.

Kỳ Niệm Nhất bất đắc dĩ nói: “Dù gì cũng làm ta động đậy được đi chứ.”

Dao Quang: “Ngươi là người bị thương mà, không thể động đậy lung tung!”

Nàng ta cầm lấy quần áo sạch sẽ Kỳ Niệm Nhất lấy ra, vừa mặc cho nàng vừa nhỏ giọng nói: “Đây là lần đầu tiên ta hầu người khác như này đấy.”

Kỳ Niệm Nhất cười nhẹ: “Vinh hạnh của ta.”

Xử lý xong vết thương, Kỳ Niệm Nhất ngồi trên mặt đất, bắt đầu tu hành.

Làm Dao Quang nhíu chặt mày: “Ngươi không thể có tự giác của một người bị thương sao?”

Dao Quang nhìn nàng như thế thì giận sôi máu, ngoài đau lòng ra, càng nhiều hơn đó là tự trách và hổ thẹn.

Bởi vì năng lực của bọn họ không đủ, cho nên trong trận chiến này mới làm Vân Niệm chịu áp lực quá lớn, lại bị thương nặng như vậy.

Bình Luận (0)
Comment