“Ngươi cần gì phải liều mạng như vậy? Nghỉ ngơi một chút không được sao? Thiên hạ lớn như vậy, chẳng lẽ thiếu ngươi thì không được à?” Dao Quang vô cùng khó chịu.
Kỳ Niệm Nhất nghe thế thì mở mắt ra, suy tư nói: “Rất đúng.”
“Đúng cái gì?”
Kỳ Niệm Nhất nghiêm túc nói: “Thiên hạ này thiếu ta, thật sự không được.”
Dù gì nàng đúng là chúa cứu thế.
Dao Quang nói không nổi nàng, giận dữ bỏ đi.
Một lúc sau, trước mặt lại có một bóng đen xuất hiện, Kỳ Niệm Nhất mở mắt ra, bất đắc dĩ nói: “Vết thương này nhìn thì ghê, thực ra không tới nỗi như vậy, nó cũng không phải vết thương nặng nhất mà ta từng bị.”
Nàng nói xong, lại nhìn thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Vân Thư.
Vân Thư rũ mắt nói: “Ỷ vào bọn họ không hiểu y thuật nên lừa gạt?”
Ngữ khí của hắn rất lạnh nhạt, nhất thời làm Kỳ Niệm Nhất không rõ thái độ của hắn là gì, bỗng nghe thấy Vân Thư nhẹ giọng nói: “Xoay người lại.”
Kỳ Niệm Nhất làm theo, Vân Thư cởi băng vải bị Dao Quang cuốn lung tung rối loạn, buộc lại lần nữa cho nàng.
Nháy mắt khi băng vải được cởi bỏ, nàng cảm thấy hơi thở cũng thuận hơn.
Lúc đang định cảm tạ Vân Thư, đã nghe thấy hắn ở sau lưng nói: “Thương Lãng Kiếm của ngươi, không thể là tự học được, ngươi là đệ tử của Thương Hoàn.”
Giọng điệu của hắn vô cùng chắc chắn, không còn giống như lần trước, mang ý thăm dò.
Kỳ Niệm Nhất chợt dừng lại, giống như không có chuyện gì nói: “Ngươi lại biết nữa rồi.”
Vân Thư không để ý đến nàng đang nói lảng sang chuyện khác, trực tiếp hỏi: “Mục đích ngươi đến nơi này là gì, tại sao lại hợp tác với người của Quang Phục Hội?”
Băng bó xong, Kỳ Niệm Nhất điều chỉnh lại cổ áo, xoay người lại, cũng không kiêng dè mà nói thẳng: “Ngươi cũng không phải người trong Thần Sơn nhỉ, vậy mục đích ngươi đến đây là gì?”
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều không chịu nhượng bộ.
Một lát sau, Vân Thư thở dài, lùi một bước nói: “Nơi này quá nguy hiểm đối với ngươi, cho dù ngươi đến nơi này vì cái gì, thì hãy nghe ta khuyên một câu, về Thương Hoàn đi, nơi đó an toàn hơn nhiều.”
Kỳ Niệm Nhất nhẹ giọng nói: “Thiên hạ rộng lớn, đối với ta mà nói, không một nơi nào là thật sự an toàn. Ở đâu cũng đều giống nhau cả, vậy tại sao lại không đi đến nơi ta muốn đi.”
Vân Thư hé miệng, dường như vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng lại nuốt trở vào.
Chỉ dùng một loại ánh mắt sâu thẳm, phức tạp, mới lạ mang theo một chút vui mừng nhìn Kỳ Niệm Nhất.
Kỳ Niệm Nhất bị hắn nhìn đến mức da đầu tê dại, không nhịn được lùi ra sau, sau đó nói: “Ngươi vẫn chưa trả lời, mục đích ngươi đến đây là gì.”
Vân Thư yên tĩnh một lúc, chỉ lên phía trên: “Ta muốn đi đến tầng cao nhất.”
Hai mắt Kỳ Niệm Nhất sáng lên, một suy nghĩ nguy hiểm vẫn chưa kịp nói ra, đã bị Vân Thư cắt ngang:
“Không đưa ngươi đi, mục đích chuyến đi lần này của ta là phải ngăn cản một người, đi đến tầng cao nhất.”
“Ai?”
Vân Thư lắc đầu: “Ta cũng không biết, ta đến đây, chính là để tìm hắn ta, sau đó bắt lấy hắn ta.”
Ban đầu khi mới nhìn thấy, hắn đã nhận định rằng nàng là người mà mình phải tìm.
Dù sao thì, nàng cũng không quá giống người ở Nam Cảnh.
Sau khi quan sát vài ngày, hắn mới gạt bỏ suy nghĩ này.
Thứ chạy ra từ Thâm Uyên, không thể giống như nàng, căng tràn sức sống như thế.
Dưới Thâm Uyên quá lạnh, đã sớm đông cứng linh hồn của những thứ đó.
Chỉ là khi ấy không ngờ tới, nàng lại chính là đứa trẻ đó.
Đệ tử quan môn trên danh nghĩa của hắn.
Nghĩ đến đây, Vân Thư không nhịn được nói: “Sao ngươi lại dám không ngụy trang chút nào mà một mình đi tới Nam Cảnh? Có phải lá gan của ngươi đã quá lớn rồi hay không.”
Kỳ Niệm Nhất liếc mắt nhìn hắn: “Nếu ngụy trang mà ngươi nói là đeo nửa chiếc mặt nạ giống như ngươi, thì có ngụy trang hay không đối ta mà nói cũng giống như nhau.”