Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 510 - Chương 510. Chương 510

Chương 510. Chương 510 Chương 510. Chương 510

Vân Thư bị nàng chọc tức, chân mày nhướng lên, hít sâu nói: “Không phải ta ngụy trang rất hoàn mỹ sao?”

Kỳ Niệm Nhất liếc mắt nhìn hắn: “Hoàn mỹ mà liếc mắt một cái đã bị ta nhìn thấu?”

Vân Thư: “...”

Kỳ Niệm Nhất suy tư một lúc, ánh mắt nhìn hắn cũng mang theo một chút khó hiểu:

“Làm sao ngươi có thể xác định ta là đệ tử của Thương Hoàn, mà không phải là tán tu tự học Thương Lãng Kiếm?”

Vân Thư dùng một nét cười vô cùng ẩn ý, bí ẩn nói với nàng: “Tự học sẽ không thể học được đến loại kiếm ý này.”

Bởi vì kiếm ý của Thương Lãng Kiếm, là sau khi hắn lĩnh ngộ được, tự mình phong ấn vào trong thần kiếm.

Hắn rũ mắt nhìn tiểu cô nương mới cao đến ngực hắn ở trước mặt, ánh mắt dần trở nên nhu hòa.

Mười tám năm, hai người họ vậy mà dùng phương thức thần kỳ này để gặp lại nhau.

Vân Thư hơi khom người, nhìn thẳng vào nàng, cẩn thận thu hết dáng vẻ hiện tại của nàng vào trong mắt.

Trong mắt hắn chợt loé qua vô số cảm xúc, cuối cùng thoải mái vui vẻ mỉm cười: “Ngươi liều mạng như vậy, làm sư tôn như ta rất không có cảm giác thành tựu.”

Những năm đó ở Thâm Uyên, hắn cũng đã suy nghĩ rất nhiều lần, đứa nhỏ từ khi sinh ra đã bị đám người lớn ích kỷ bọn họ tự tiện quyết định số mạng cả đời, sẽ trưởng thành như thế nào.

Nhưng nhìn thấy nàng giống như bây giờ, hắn mới cảm thấy yên lòng.

Hoài Du dạy dỗ nàng rất tốt.

Khiến hắn không bởi vì hai mươi năm một mình canh giữ Thâm Uyên mà hối hận.

Hắn nâng tay lên, muốn xoa đầu nàng, nhưng lại bị Kỳ Niệm Nhất tránh đi.

Nàng khó hiểu nhìn hắn, thành khẩn nói: “Vị tiền bối này, ngươi và ta dùng thân phận sư đồ chỉ là kế sách tạm thời thôi, đừng nên nhập vai quá sâu.”

Mặt Vân Thư không chút cảm xúc, tay khựng lại giữa không trung.

Hắn rút lại suy nghĩ vừa rồi.

Hắn rất hối hận.

Vân Thư, có lẽ nên gọi hắn là Mặc Vô Thư.

Hắn nghẹn ngào thu tay lại, lộ ra vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười với Kỳ Niệm Nhất.

“Ngươi nói đúng.” Hắn nhìn chằm chằm Kỳ Niệm Nhất, ý tứ sâu xa nói, “Là ta nhập vai quá sâu.”

Đứa nhỏ này, không thể khiến người ta bớt lo.

Nếu bây giờ để nàng biết được thân phận của mình, thì nhất định sẽ kiên trì muốn cùng hành động với hắn.

Chuyện trước mắt hắn phải làm quá nguy hiểm, không thể đưa nàng theo.

Cho nên, phải tạm thời giấu kín, không thể để nàng biết.

Hơn nữa...

Mặc Vô Thư lộ ra sắc mặt phức tạp.

Nàng mang dáng vẻ hệt như muốn túm đuôi trời cao, đợi đến sau này nàng biết được chân tướng sẽ có vẻ mặt như thế nào, hắn cũng rất chờ mong.

Thuốc Ôn Hoài Du cho hiệu quả rất tốt, đến ngày hôm sau, Kỳ Niệm Nhất đã lập tức muốn đi đến tầng thứ bảy mười hai.

Diêu Quang kinh ngạc.

Tống Chi Hàng chợt dừng lại, nhíu mày, suy yếu nói: “Thật không dám giấu giếm, thương tích từ trận chiến ngày hôm qua của ta vẫn chưa khỏi hoàn toàn, để qua hôm nay, sợ là có chút miễn cưỡng, hay là chúng ta ở tầng này tu luyện thêm mấy ngày, điều chỉnh tốt trạng thái rồi lại tiến vào tầng thứ bảy mười hai.”

Kỳ Niệm Nhất nhìn hắn ta một lúc, vẻ mặt Tống Chi Hàng hoàn mỹ không khuyết điểm, không có chút sơ hở nào.

Ôm ngực lại, giống như thật sự bị thương.

Nàng gật đầu, đồng ý, còn nói với Tống Chi Hàng: “Chú ý thân thể.”

Sau đó, trở lại vị trí ban đầu, bắt đầu tu luyện.

Lúc này Tống Chi Hàng mới khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Bọn họ không biết, khi nhìn thấy ánh lửa hoàn toàn chiếu sáng tầng thứ bảy mươi mốt, những người bên ngoài thang trời phát ra tiếng hoan hô chấn động.

“Bây giờ ta cảm thấy, bọn họ thật sự có thể xông qua tầng thứ bảy mười hai.”

“Người canh cửa ở tầng thứ bảy mười hai, được xưng là người canh cửa địa ngục, bởi vì chưa từng có ai có thể thành công xông qua dưới sự phòng thủ của hắn.”

“Cho dù là vị Thần Tử của ba mươi năm trước, cũng đã dừng bước tại đây sau khi xông qua tầng thứ bảy mươi mốt, không thể tiếp tục tiến thêm một bước.”

Bình Luận (0)
Comment