Huyết chiến chỉ vừa mới bắt đầu đã phải đối mặt với yêu thú điên cuồng như vậy, trong lòng mọi người không khỏi tuyệt vọng.
Nhưng chỉ trong chốc lát, mọi người cảm giác được, đám yêu thú đang không ngừng công kích ở phía trước dường như ít đi một chút.
Có người ở xa nhìn lại, thấy đầu còn lại của đám yêu thú hình như có bóng người chớp động.
“Hình như… là viện binh.”
Viện binh?
Dù Vô Vọng Hải rất lớn nhưng tu sĩ nhân loại lại chỉ đếm trên đầu ngón tay, không phải rúc ở trong thành thì cũng rải rác ở khắp nơi, là người nào có thể khiến đám yêu thú hung hãn phải run sợ?
“Thật sự là viện binh!”
Tạ Thiên Hành cắn răng, dùng chút linh lực còn sót lại vẽ ra một trận pháp, tu sĩ nhân loại ở đây trong chớp mắt hiện lên ánh sáng trắng chói mắt, giống như mặt trời hiện ra.
Nhờ ánh sáng thoáng qua này, cuối cùng Tạ Thiên Hành cũng nhìn thấy rõ.
Ở một đầu khác của yêu thú triều, là một đám tu sĩ.
Có người hắn từng gặp, có người lại không quen.
Mà ở bên trong đám người, có một hình bóng vô cùng quen thuộc cùng với kiếm pháp tràn ngập hơi nước.
Tạ Thiên Hành ôm lấy khí hải đau đớn, trái tim nhảy lên thình thịch.
Nàng tới rồi.
Lại qua một đêm huyết chiến, Kỳ Niệm Nhất có thể khống chế số lượng hơi ẩm từ bảy lên mười một.
Từ lúc nàng quyết định muốn giúp mọi người ở Vô Vọng Hải chiến thắng yêu tu, quyển sách nằm trong khí hải bắt đầu liên tục lóe sáng, sắc vàng sắc đỏ giao nhau, giống như đang nhắc nhở Kỳ Niệm Nhất – Ngươi lại nghịch thiên rồi.
Kỳ Niệm Nhất mặc kệ nó.
Khe hở đạo tâm của nàng là do thiên mệnh tạo nên.
Bây giờ làm trái thiên mệnh đi cứu những người bị nhốt ở Vô Vọng Hải, chỉ là đang ứng tâm mà đi.
Nàng mơ hồ cảm nhận được, bởi vì hành vi làm trái thiên mệnh cứu người này, mà khe hở trong đạo tâm của nàng đang lặng lẽ tu bổ.
Nàng có dự cảm, nàng sắp kết đan.
Ngay cả thành chủ thành Hoài An cũng không ngờ rằng lần này bọn họ có thể chiến thắng.
Khi Âu Tuấn Minh được đỡ ngồi xuống, hít một hơi thật sâu, lão thở hổn hển, sau đó chỉ vào chiến trường hỗn loạn run giọng nói: “Nhanh, nhanh lên...”
Thủ hạ của lão nhanh chóng lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai, thu lấy yêu đan rơi rụng đầy đất.
Lão thành chủ nhìn vị cứu tinh cả người đẫm máu từ trên trời rơi xuống trước mặt mình, đôi mắt vẩn đục ánh lên tia sáng vốn không nên có ở tuổi này.
Nhóm người này tập hợp lại từ nơi hoang dã, mấy ngày nay chém giết quá nhiều yêu thú nên y phục luôn luôn dính máu, bèn tiện thay sang y phục tối màu, từ trong ra ngoài toát ra sát khí, thậm chí còn có năng lực chiến đấu vượt qua Trúc Cơ.
Bọn họ không giống tu sĩ, mà giống như một đám chiến sĩ.
“Ngày các ngươi ra khỏi thành, ta đã nhận được truyền tin của Vân Nương.” Âu Tuấn Minh lưng còng, nhìn giống như một lão già lọm khọm, khiến cho người khác không thể nhận ra lão là một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ.
“Thật sự là một ý tưởng điên rồ.” Lão khó khăn đứng dậy, híp mắt, cuối cùng ánh mắt giống như dừng lại trên người Kỳ Niệm Nhất, lại nhìn xuống kiếm trúc trên tay nàng, “Vân Nương nói nàng đã nhặt được một tiểu chày gỗ ở nơi hoang dã , bây giờ nhìn lại, rõ ràng là nàng nhặt được một thanh bảo kiếm.”
Có người bắt đầu thuần thục dọn dẹp chiến trường, thậm chí còn nhặt về các yêu thú ấu tể không bị giết chết, bình thường những ấu tể này đều được bảo hộ bên trong tộc đàn, nhưng gần đây không hiểu vì sao Yêu Vương có chút không bình thường, dù là ấu tể cũng bị thả ra đi công thành.
Thú nhỏ ở kỳ ấu niên có phần đáng yêu, cũng không đả thương người, vì vậy trở thành lựa chọn tốt nhất để ký kết minh ước linh sủng của tu sĩ Vô Vọng Hải.