Con người luôn khó có thể chống cự lại được sinh vật lông xù mềm mại, vừa nhỏ vừa yếu ớt vô lực, cho dù sau này đám thú nhỏ đáng yêu này lớn lên sẽ hóa thành yêu thú hung tợn, nhe răng nhọn cắn ngược lại nhân loại.
Khi Âu Tuấn Minh biết được Ngọc Sanh Hàn dẫn dắt đám người Tiên Minh canh giữ ở thành Tĩnh An không ra ngoài, lão không hề ngạc nhiên: “Ba trăm năm trước, người nhốt bọn ta ở Vô Vọng Hải chính là Tiên Minh. Bọn họ đã tung ra một lời nói dối lớn, lừa gạt nói nhất định sẽ thả bọn ta ra ngoài, kết quả ba trăm năm trôi qua, những người lập lời thề với Tiên Minh khi đó đều chết hết, chỉ còn lại một mình ta.”
Kỳ Niệm Nhất lúc này mới biết vì sao những tu sĩ gấp rút đến Vô Vọng Hải tiếp viện lại tình nguyện bị phong tỏa bên trong.
Thì ra từ đầu đến cuối đều là âm mưu.
“Ta đã ở trong thành thông báo qua rồi.” Âu Tuấn Minh xua tay, “Các ngươi dừng tay, qua đây hết đi.”
Kỳ Niệm Nhất nhìn mấy trăm người từ các nơi trong thành tập hợp lại đây, đứng phía sau Âu Tuấn Minh, trùng hợp là song phương đều mặc đồ đen, trong mắt đều có nghi ngờ và chiến ý.
“Người trẻ tuổi gan dạ dũng cảm, thế mà lại có nhiều người đồng ý cùng ngươi thực hiện kế hoạch điên rồ này.” Âu Tuấn Minh cười cười, “Vẫn còn hai phần ba người lựa chọn ở lại giữ thành, bọn ta ở đây bảo vệ lãnh thổ cuối cùng của nhân loại.”
Ở phía sau lão, có nam tu sĩ ánh mắt vô cùng bất kham nói: “Cho dù ta vĩnh viễn không biết thế giới bên ngoài ra sao, nhưng ít nhất ta muốn mẹ của mình không còn lo lắng mỗi ngày yêu thú sẽ bắt con của bà đi.”
Người này sinh ra và lớn lên ở trong Vô Vọng Hải, chưa bao giờ gặp người đến từ bên ngoài.
“Lão đầu, người yên tâm, chúng ta đi khám phá một chút rồi sẽ về.” Hắn nói, “Nếu không về…. Cứ coi như là làm tiên phong cho mọi người.”
Âu Tuấn Minh thở dài một tiếng: “Chúng ta đều là một đám người bị Thiên Đạo vứt bỏ, cần gì phải làm vậy.”
“Các ngươi đây là đang nghịch thiên.”
“Thì có sao.” Kỳ Niệm Nhất đột nhiên lên tiếng, khuôn mặt dính máu làm nổi bật làn da trắng sáng như ánh trăng.
“Những người xả thân vì người khác, cuối cùng lại bị vây khốn nơi gió tuyết. Nếu Thiên Đạo là như thế này, nghịch nó thì đã sao.”
Quyển sách trong khí hải tức giận lật vài trang.
Tới khi lần nữa lên đường, 130 người biến thành 450 người.
Bởi vì lão gia tử Âu Tuấn Minh nhiệt tình khoản đãi, 130 người mà Kỳ Niệm Nhất mang đến có hơn phân nửa sở hữu được linh binh bản mệnh cho riêng mình, thậm chí có không ít người có linh cảm mạnh mẽ, còn khế ước được một con linh sủng lông xù đang nằm lăn lộn trên đất.
Trước khi đi bắc cảnh Yêu Vực, Kỳ Niệm Nhất kiểm tra lại toàn bộ nhân số, lại phát hiện có một yêu thú ấu tể không bị người ta khế ước nhưng lại lén lút đi theo.
“Ấu tể này thật kỳ quái, chưa nhìn thấy bao giờ, cũng không có nửa phần linh lực, khế ước cũng vô dụng.”
Kỳ Niệm Nhất nhìn chằm chằm ấu tể kia nửa ngày.
Hiện tại nàng vốn không nhìn thấy gì, nhưng ánh sáng trên người ấu tể này thật sự rất quen thuộc.
Lỗ tai, tay chân và quầng mắt đều có màu đen, những vị trí khác lại có màu trắng.
Đây không phải là con gấu trúc hay lăn lộn ở rừng trúc gần phòng của nàng sao?
Nàng xách cổ gấu trúc ấu tể, tròn vo một cục, săn chắc, có thể nhìn ra được là một nhóc thích sạch sẽ.
Thấy Kỳ Niệm Nhất thu gấu trúc ấu tể, những người khác cũng không nói gì thêm, đoàn người tiến quân đến bắc cảnh Yêu Vực.
Người duy nhất có chút khác thường là Mộ Vãn.
Nàng ta nghĩ về những việc diễn ra ở đời trước.
Yêu Hoàng Cơ Sướng sau khi Kỳ Niệm Nhất chết đã bắt nàng ta tới Yêu Vực, hủy đi công pháp thi châm bắt mạnh của nàng, buộc nàng học kiếm, là đầu sỏ khiến nàng một thân tu vi tẫn phế.