Hoa Khê tôn giả nhắm mắt lại, thời gian ba mươi năm đối với bọn họ mà nói không tính là gì, nhưng hình ảnh năm đó, lại tái hiện ở trước mắt nàng ta.
Một lúc lâu sau, nàng ta khàn giọng nói: “Chỉ mong rằng, lần này có thể tìm được Thần Tử mà chúng ta đã chờ đợi từ lâu.”
Nguyên Ninh tôn giả lạnh mặt rời đi, dư lại Thanh Di tôn giả cùng Hoa Khê tôn giả chưa đi.
Thanh Di tôn giả: “Thiên Tôn vẫn chưa tỉnh lại hoàn toàn sao?”
Trong mắt Hoa Khê tôn giả hiện qua một chút xót xa: “Không chỉ có thế, thời gian nàng giữ vững tỉnh táo cũng càng lúc càng ngắn.”
Giọng nàng ta run rẩy: “Sư huynh, đây là sự trừng phạt mà Thiên Đạo mang đến cho chúng ta sao?”
Bọn họ kế thừa huyết mạch của Bạch Trạch, coi đây là sự kiêu ngạo, vinh quang truyền thừa nghìn năm.
Nhưng bây giờ mới phát hiện, sức mạnh huyết mạch của bọn họ, có một vết thương trí mạng.
Vấn đề này, cho dù là Thiên Tôn sắp phi thăng thành tiên cũng không thể giải quyết.
Ngay cả Thiên Tôn cảnh giới Đại Thừa, cũng không thể giải quyết vấn đề này.
Thậm chí khi bước đến một bước cuối cùng, đưa bản thân lâm vào hiểm cảnh, đến nay cũng vẫn chưa thể tỉnh lại.
Bọn họ lại định giải quyết bằng cách tìm kiếm Thần Tử.
Có phải đã quá ngây thơ rồi hay không.
...
Ba ngày sau, tầng thứ bảy mươi mốt.
Kỳ Niệm Nhất thử cử động cánh tay phải một chút, cảm giác đã khá hơn lúc trước rất nhiều.
Áp lực không gian của tầng thứ bảy mươi mốt, còn lớn hơn so với tưởng tượng của nàng nhiều.
Nếu nói tầng bốn mươi đến tầng năm mươi, nàng cảm nhận được áp lực giống như trận gió Ngục Phong của Thương Hoàn không ngừng thổi.
Vậy thì từ tầng thứ bảy mươi trở lên, giống như mỗi một thời khắc đều có sự áp bách do Ngọc Hoa Thanh ở dùng thần niệm làm với nàng.
Nhưng chính vì như thế, thần niệm của nàng cũng ở trong sự rèn luyện ngày qua ngày mà trở nên mạnh mẽ hơn.
Nàng đứng dậy, ánh mắt của bọn họ giao nhau, đều hiểu ý của đối phương.
“Đã chuẩn bị xong chưa?”
Tống Chi Hàng: “Vân đạo hữu, chắc chắn vết thương của ngươi không sao chứ?”
Kỳ Niệm Nhất gật đầu: “Không đáng ngại, hơn nữa, nếu như tay phải không dùng được, thì ta vẫn còn tay trái.”
Thang trời thông qua tầng thứ bảy mươi hai đã sớm xuất hiện, ánh mắt mọi người dần trở nên kiên định.
Khi đang định bước lên tầng thứ bảy mươi hai, phía sau đột nhiên truyền đến một âm thanh nghẹn ngào.
“Các ngươi đi đi, ta... không đi nổi nữa.”
Nghe thấy giọng nói này, Kỳ Niệm Nhất quay đầu lại, lập tức nhìn thấy đỏ bừng hốc mắt của Lăng Hàm.
Hắn lộ ra sắc mặt khóc còn khó coi hơn cười, khàn giọng nói: “Với tu vi của ta, đi được đến đây, đã là hưởng được ánh sáng của các ngươi.”
“Ta sẽ không đi kéo chân sau của các ngươi nữa.”
Trong tầng bảy mươi mốt, khung cảnh im lặng.
Kỳ Niệm Nhất nhìn Lăng Hàm một lúc, rồi xoay người đi tới gần hắn.
Hốc mắt Lăng Hàm đỏ bừng, chân mày đã nhiều ngày cau chặt, thậm chí còn để lại dấu vết nhàn nhạt, một vòng xanh đen trước mắt cũng vô cùng chói mắt.
“Ngươi thật sự cảm thấy bản thân không đi nổi, hay là bởi vì lần trước thất bại, làm ta bị thương nên cảm thấy áy náy?”
Lăng Hàm nhìn nàng, khoé môi ngập ngừng một lúc, không phát ra tiếng.
Kỳ Niệm Nhất rũ mắt, quyết đoán nói: “Là câu sau.”
Lăng Hàm hoảng sợ vươn tay, che đi nửa khuôn mặt của chính mình, không dám nhìn nàng, cũng không dám để nàng thấy dáng vẻ chật vật của mình.
Đã nhiều ngày, chỉ cần nhắm mắt lại, thì trong mắt hắn sẽ không ngừng hiện lên một cảnh tượng , bởi vì lỗ hổng trận pháp của hắn, mà nàng phải phấn đấu quên mình để bổ khuyết lỗ hổng đó, cuối cùng bị trọng thương.
Hắn không thể bình tĩnh thả lỏng để tiếp tục tu hành, thậm chí còn không thể yên giấc, cũng không dám nhìn nàng.
Ngày đó, Khi Tống Chi Hàng và Nhiễm Chước nhắc lại, đã nói rất nhiều lần “nếu làm vậy thì tốt rồi”.