Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 513 - Chương 513. Chương 513

Chương 513. Chương 513 Chương 513. Chương 513

Khi đó hắn không lên tiếng, nhưng trong đầu đã sớm đã bị những âm thanh này lấp đầy.

Sau đó hắn sợ hãi.

Lần này khiến nàng bị thương ở bả vai, vậy lần sau thì sao đây?

Nhỡ đâu đối phương công kích thấp xuống một, thì có phải là sẽ xuyên qua ngực nàng luôn bay không.

Nghĩ đến đây, Lăng Hàm ngay cả dũng khí để tụ trận cũng không có.

Buồn cười là ngày đó, hắn còn lập lời thề, hắn có ân tất báo, nhất định sẽ dốc hết toàn lực để giúp đỡ nàng.

Nhưng hắn nhìn một vòng xung quanh, Diêu Quang Tinh và Nhiễm Chước đều là rất mạnh ở cả thế tấn công và phòng thủ, Tống Chi Hàng là chi viện hoàn mỹ nhất, không có lỗ hổng nào mà hắn ta không thể bổ khuyết được.

Chỉ có hắn, vẫn luôn kéo chân sau.

Kỳ Niệm Nhất khẽ thở dài một tiếng, túm cổ áo của Lăng Hàm kéo hắn đến trước mặt mình, Lăng Hàm bị ép cúi người xuống, bốn mắt nhìn nhau, hắn bị bắt đối diện với đôi mắt đồng sắc vàng trong veo kia.

Cũng vào lúc này, nàng mới ý thức được sự khác biệt của nàng với Lăng Hàm, hoặc là những người nàng gặp được sau khi đến Nam Cảnh.

Bọn họ là chưa từng trải qua hoàn cảnh khốn cùng giữa sống và chết.

Sẽ không phấn đấu quên mình giống như nàng.

Kỳ Niệm Nhất nhìn vào mắt hắn, nhẹ giọng nói: “Ngươi cảm thấy bản thân kéo chân sau?”

Đôi môi Lăng Hàm run rẩy, không có phản ứng gì khác, chỉ có thể nhìn nàng.

“Vậy ta nói cho ngươi biết, ngươi đúng là như vậy.”

Mọi người kinh ngạc không tin nàng lại thốt ra những lời nói lạnh nhạt như thế.

Diêu Quang đang định mở miệng, thì bị Tống Chi Hàng ngăn cản, hắn ta khẽ lắc đầu, ra hiệu cho Diêu Quang đừng nhúng tay vào.

“Từ tầng thứ năm mươi lên trên, bọn ta vẫn luôn băn khoăn về trình độ thừa nhận của cơ thể ngươi.” Kỳ Niệm Nhất bình thản nói, “Đúng là cũng bởi vì sai lầm của ngươi, nên ta mới bị thương.”

Lăng Hàm nghe vậy, lại càng không có mặt mũi đối diện với nàng: “Ta...”

“Nhưng như vậy thì có làm sao?” Kỳ Niệm Nhất cắt ngang lời hắn, tay vẫn túm chặt cổ áo của hắn, mạnh mẽ khiến hắn nhìn thẳng vào mắt mình.

“Trong thang trời cửu tiêu không thể sử dụng sức mạnh huyết mạch, tất cả mọi người đều cảm thấy không thích ứng được, ngươi hỏi bọn họ xem, ai mà không bị?”

Kỳ Niệm Nhất lãnh đạm nói: “Từ tầng thứ nhất đến tầng thứ bảy mươi mốt, có ai trong chúng ta dám nói mỗi chiêu mỗi thức đều không hề có sai lầm? Nếu thật sự có thể làm thế, nếu như dùng sức của một người thật sự có thể lên đến đây, thì ta đã sớm làm như vậy rồi, những người khác cũng thế, tại sao chúng ta lại phải mời ngươi đồng hành?”

Cảm nhận được sự run rẩy trong mắt Lăng Hàm, Kỳ Niệm Nhất vừa chậm rãi buông tay ra, vừa xoay người lùi lại.

“Bởi vì chúng ta là đồng bạn, cho nên mới bổ khuyết lỗ hổng giúp cho đối phương, bước tới chi viện, nếu không phải như thế, thì ai trong chúng ta có thể một mình đối chiến Kiến Long Môn chứ.”

Đưa lưng về phía Lăng Hàm, Kỳ Niệm Nhất rũ mắt nói: “Ta sẽ không đợi ai cả, nếu như ngươi vẫn chưa suy nghĩ kỹ, thì trước tiên cứ chậm rãi suy xét ở tầng thứ bảy mươi mốt đi, xem muốn đi lên hay không. Cầu thang đi đến tầng tiếp theo đang ở ngay trước mặt ngươi, ngươi tự suy xét cho kỹ đi.”

Nàng nói xong, không chút nể tình mà cất bước rời đi, đuôi ngựa phía sau nhẹ hất lên.

Ba người còn lại nhìn Lăng Hàm, vẻ mặt cực kỳ phức tạp.

Cuối cùng Diêu Quang đưa mắt nhìn Lăng Hàm một cái, hắn cúi đầu, không thấy rõ sắc mặt, nàng ta thở dài một tiếng, đi đến tầng thứ bảy mươi hai.

Sau khi rời khỏi tầng thứ bảy mươi mốt, Diêu Quang mới nhẹ giọng nói: “Khi phụ thân của Lăng đạo hữu cùng đồng bạn đến Lưu Hỏa Bình Nguyên săn giết hung thú, đã bị đồng bạn ngộ thương mà chết, bị thương rất nặng, ngay cả Thượng Quan gia cũng không thể cứu về, hắn có chút khúc mắc, ngươi đừng trách hắn.”

Bình Luận (0)
Comment