Nhưng lần này, bất kể là thử bao nhiêu lần, bất luận là nàng có dùng Thiên Nhãn để tìm ra sơ hở trên người Tinh Hải Bắc thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ có thể tuyệt vọng phát hiện ra rằng hắn ta không hề có bất kỳ sơ hở nào.
Hắn ta chỉ đứng ở đó một cách bình thường, giống như một ngọn núi cao sừng sững vậy, không bao giờ gục ngã.
Bất luận là dùng chiêu thức tấn công như thế nào thì trong mắt hắn ta cũng sẽ biến thành hư vô, cho dù là bọn họ sử dụng chiêu thức mạnh nhất, hắn ta giơ tay lên cũng có thể hóa giải một cách dễ dàng.
Chênh lệch cảnh giới cách nhau một trời một vực như vậy, đã không còn là kiểu có thể dùng sự hơn thua về “kỹ thuật” là có thể bù đắp vào nữa.
Nếu như vừa rồi ở tầng bảy mươi mốt, bọn họ vẫn còn có thể thông qua việc phối hợp chiến thuật nhân cơ hội để tìm ra sơ hở của Tinh Thiên Nam, thì nam nhân trước mặt này, người có cảnh giới cao hơn thậm chí là đã vượt qua tâm ma kiếp, về cơ bản là bất khả xâm phạm.
Rốt cuộc phải làm sao bây giờ.
Mặt trăng ngoi lên mặt trời lặn xuống, lại một ngày nữa đã trôi qua.
Giờ đây vẫn còn chín ngày nữa trước khi thang trời Cửu Tiêu đóng lại.
Ngày càng có nhiều người không thể chịu được áp lực khủng khiếp trong không gian thang trời nữa, rút lui dần khỏi thang trời.
Thần Điện đã có người bắt đầu đếm số người rút lui, phát hiện mười lăm người tham gia hội Thánh Huy đến nay đều vẫn còn ở lại trên thang trời, chưa hề rời đi.
Những người bên ngoài thông qua nhiều nguồn tin tức, được biết là mười năm người dự bị Thần Tử hiện tại đều đang ở tầng nào.
“Người leo lên nhanh nhất á? Vậy chắc chắn là nhóm của Vân đại cung phụng của Thượng Quan gia. Một nhóm năm người bọn họ đã leo lên tầng năm mươi trong ngay ngày đầu tiên. Ta dám cá rằng hiện tại nhóm đang xếp đầu tiên ở trong thang trời, cũng là nhóm mà đang dừng ở tầng thứ bảy mươi mốt chắc chắn chính là năm người bọn họ.”
Nghe được những lời này, Thượng Quan Hi khẽ mỉm cười.
Nàng ta đã cược đúng.
Sau khi thu thập thông tin từ nhiều nguồn, người bên ngoài cuối cùng cũng sắp xếp được thứ tự xếp hạng hiện tại của mười lăm người dự bị Thần Tử.
Tân Thiên Hạo, tầng năm mươi tám.
Văn Tân Linh, tầng sáu mươi mốt.
……
Tông Phỉ, tầng sáu mươi ba.
Nhìn vào danh sách này, ánh mắt Thượng Quan Hi dừng lại giây lát trên hai chữ Tông Phỉ.
Hắn ta chính là người leo lên được tầng cao nhất trừ nhóm năm người do Vân Niệm dẫn đầu ra.
Vừa rồi nghe người ta nói, hắn ta một mình leo lên thang trời.
Một người có tu vi bình thường lại có thể liên tiếp thắng được ba vị Kiến Long Môn rồi dừng ở tầng sáu mươi ba?
Thượng Quan Hi cau mày, mơ hồ nhận ra có điều gì đó không đúng.
Tầng sáu mươi mốt, huynh muội Văn gia.
Huynh muội hai người này hợp sức lại, sau nhiều lần trắc trở, đã tốn cả năm ngày mới có thể thắng được người gác cửa, hiện tại đang nghỉ ngơi trên tầng này.
Văn Tân Linh đau đầu như búa bổ, là dấu hiệu của việc tiêu hao quá nhiều linh lực, Văn Tân Diễn lấy một linh khí ra từ trong túi ra, đó là một miếng giấy hình tròn nhỏ không bắt mắt, dán lên trán nàng nàng ta, rất nhanh Văn Tân Linh liền cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Sau khi bình thường trở lại, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn Văn Tân Diễn giống như là đang dò hỏi: “Ca ca, trong khoảng thời gian này huynh đã mạnh hơn không ít nhỉ?”
Động tác Văn Tân Diễn khựng lại một lát, sau đó lộ ra nụ cười ấm áp quen thuộc: “Gần đây có một vài lĩnh ngộ mới, xem ra hiệu quả không tồi, A Linh lại khen ta nữa.”
Văn Tân Linh nhìn chằm chằm vào hắn ta, làm như không có việc gì hỏi: “Tại sao gần đây ca ca lại không thích sử dụng linh khí để chiến đấu nữa vậy? Chẳng phải huynh đã nói đây chính là niềm kiêu hãnh của một người làm luyện khí sư hay sao?”