Tay cầm kiếm của nàng cực kỳ vững chắc, đầu ngón tay lướt qua một phần ba thân kiếm.
Lưỡi kiếm còn chưa chạm vào cơ thể kẻ thù, nhưng lại đã nhuốm máu của chính kiếm chủ của mình.
Chẳng biết tại sao, rõ ràng là đã nhếch nhác đến cực điểm rồi, nhưng họ lại đều cảm nhận được tinh thần chiến đấu hưng phấn đến từ Kỳ Niệm Nhất.
Gần như chỉ trong nháy mắt, trong đôi mắt có đồng tử màu vàng mà họ đã từng nhìn thấy vô số lần, màu vàng ban đầu bị nhạt dần, bị co thành một vòng tròn mỏng dính màu vàng, mà đôi mắt của nàng đã biến thành màu trắng không tì vết.
Khoảnh khắc nàng ngẩng đầu lên, bất luận là người với tư cách là đối thủ của nàng như Tinh Hải Bắc, hay là ba người là bạn đồng hành, đều cảm thấy trái tim bọn họ dường như bị thứ gì đó xuyên thấu.
Đôi mắt không giống nhân loại kia nhìn về phía Tinh Hải Bắc, lại làm cho hắn ta trong giây lát chẳng thể nào nhúc nhích được.
Thiên hạ mãi trường tồn, thế sự xoay vần.
Vào lúc này, nàng nhìn thấu được hết thảy.
Lúc này, mọi cảnh tượng đồ vật trước mắt Kỳ Niệm Nhất đều bị giải thể thành hình dạng vật chất ban đầu.
Trước mắt nàng có vô số ngôi sao lơ lửng, quấn quanh sợi dây sinh mệnh, chỉ cần nàng vươn tay nhẹ nhàng chạm vào là có thể đảo ngược bản chất của những vật chất này.
Chỉ cần lay động tâm niệm, nàng có thể chạm tới những bí mật sâu kín nhất trong lòng mỗi người, không ai có thể ngăn cản.
Bị đôi mắt vô hồn kia nhìn chằm chằm, Tinh Hải Bắc có cảm giác như vừa rồi có thứ gì đó đã bị rút ra khỏi cơ thể của mình.
Hắn ta nhìn vào đôi mắt trắng tinh được khảm một vòng chỉ vàng kia, đột nhiên cảm thấy hắn ta dường như đang nhìn thấy một vị thần.
Đôi mắt kia chớp mắt cực kỳ chậm rãi, mà sau đó giống như là hiểu ra điều gì đó rồi cong lên thành một vòng cung xảo quyệt.
Mãi cho đến lúc này, nàng mới có một số cảm xúc thuộc về con người.
Giống như là một sợi linh hồn thuộc về con người kia đang bị trấn áp trong thể xác này vậy, cuối cùng cũng chiếm được ưu thế.
Sau đó, nàng di chuyển.
Kiếm cốt trắng nõn bị máu từ vai phải của nàng chảy xuống nhuộm thành màu nửa đỏ nửa trắng, nhỏ xuống mặt đất trơn bóng.
Trước mắt Kỳ Niệm Nhất giống như đang được tái hiện lại kiếm ý thực sự của Thương Lãng Kiếm mà vừa nãy Mặc Vô Thư đã biểu diễn cho nàng xem.
Những chiêu thức, ý niệm và tâm trạng của hắn đều được tái hiện lại trong mắt nàng.
Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, không ai có thể ngăn cản được.
Tinh Hải Bắc cuối cùng cũng thoát ra khỏi cái cảm giác bị người khác hút lấy hồn phách kia, hắn ta nhìn sự thay đổi đột ngột trước mặt, hơi thở nặng nề.
Kiếm ý của người kiếm tu này vào lúc này giống với y hệt với kiếm ý của tên nam nhân rất mạnh vừa nãy.
Gần như đến cảnh giới cũng đã được tăng lên không ít.
Ánh mắt tinh hải bắc trầm xuống, đưa ra phán đoán.
Nàng trong giờ phút này, chắc chắn không chỉ là ở cảnh giới Tiểu Trọng Sơn.
Kỳ Niệm Nhất giơ thẳng kiếm lên, hàng ngàn vạn kiếm ý tràn ngập trong lòng bàn tay nàng.
Nàng cầm thần kiếm trong tay, phía sau nàng là hàng vạn kiếm ảnh.
Một thân một mình, giống như kiếm, ánh sáng và đại dương, ùn ùn kéo về hướng Tinh Hải Bắc.
Vẻ mặt của Tinh Hải Bắc bình tĩnh, trên người hắn ta mặc bộ trường sam màu trắng của Thần Điện được xẻ đôi từ bờ vai xuống, để lộ ra cánh tay rắn chắc của hắn.
Phần tay chân bị lộ ra ngoài của hắn ta toát lên một màu ngọc ngọc bích trong suốt, từ vai đến đầu ngón tay, đều bộc lộ ra xúc cảm như viên ngọc vậy, mỗi một đường cong cơ bắp đều mạnh mẽ và hoàn hảo.
Ngọc bích dễ vỡ nhưng mà Tinh Hải Bắc lại có một uy danh không ai có thể so sánh được.
Đến lúc này mọi người mới biết Tinh Hải Bắc lại là một tu sĩ tự do.