Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 522 - Chương 522. Chương 522

Chương 522. Chương 522 Chương 522. Chương 522

Vết thương trên vai phải đã bị rách ra một lúc lâu, giờ đã đau đến mức tê dại.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, ánh mắt Diêu Quang hơi trầm xuống, lại cũng hóa thân thành huyền thủy.

Hai chất lỏng có kết cấu khác nhau va chạm vào nhau, tạo thành những lọn sóng khổng lồ trong không gian, những lọn sóng cuồn cuộn che giấu bóng dáng của Kỳ Niệm Nhất trong giây lát, giúp cho nàng không đến mức bị đòn tấn công của Tinh Hải Bắc đánh trúng.

Ngay sau đó, một lá bùa lao vun vút từ phía xa tới, Kỳ Niệm Nhất theo bản năng muốn giơ tay lên chặn lại, nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy là bùa thì lại kiềm chế bản thân, để mặc cho lá bùa dính kia dán vào giữa hai mày của mình.

Lúc này ý thức tựa như có một chút tỉnh táo.

Mà Tinh Hải Bắc sau khi tung ra một chưởng này thì lùi lại phía sau mấy bước liền, sau khi thở hổn hển vài tiếng, lại khôi phục bình thường trở lại.

Giống như bất kể thế nào đi chăng nữa, nàng cũng không có cách nào lay chuyển được hắn ta dù chỉ một chút.

Ở phía xa, Tống Chi Hàng lớn giọng hét lên: “Tình hình của nàng ấy không ổn, chúng ta hãy nhận thua đi, kêu dừng lại đi!”

Thế nhưng, chỉ trong chớp mắt, Kỳ Niệm Nhất đã đạp lên trên ngọn sóng lớn, đứng ở trên đầu ngọn thủy triều.

Nàng đã nghe thấy được những lời này rồi, nhưng nàng không đồng ý.

Nàng nghĩ mình không thể dừng lại ở đây.

Tinh Hải Bắc chỉ là ở giai đoạn Tàng Phong là đã có thể khiến cho nàng bó tay bất lực vậy thì những kẻ địch sau này của nàng thì sao?

Sống ở trên mây cao, là thủ lĩnh của Tiên minh, thử hỏi Ngọc Hoa Thanh hàng nghìn năm tuổi xem?

Còn có Thâm Uyên vắt ngang đại địa hàng nghìn năm, trong thiên mệnh đã được định sẵn là sẽ nuốt chửng thứ đồ là nàng đây nữa?

Nếu nàng dừng lại ở đây thì sau đó sẽ ra sao? Làm sao nàng có thể tiến thêm một bước được.

Ý thức của Kỳ Niệm Nhất có chút hỗn loạn, nàng mê mang suy nghĩ, nhưng đây không phải kết quả mình mong muốn.

Nếu thiên mệnh đã cho phép nàng nhìn thấy được kết cục tương lai của bản thân và người thân, bạn bè nhưng lại không cho nàng có khả năng thay đổi mọi thứ thì tại sao nàng lại đến nơi này chứ?

Những người mà nàng muốn cứu, những lời thề mà nàng chưa hoàn thành, nàng chưa đạt tới đỉnh cao kiếm đạo, nàng vẫn còn có rất nhiều điều nuối tiếc.

Cho đến hôm nay, nàng chợt nhớ tới câu hỏi mà Tạ Thiên Hành đã từng hỏi nàng sau trận chiến Vấn Tâm.

Nếu như kiếm thế của tiểu sư tỷ bị cản trở, không thể làm điều mình muốn thì sao?

Nếu như thật sự có ngày này, thanh kiếm trong tay nàng không còn có thể là chỗ dựa cho nàng được nữa, nàng sẽ phải làm sao đây?

Đôi mắt trắng tinh lại khôi phục lại thần thái.

Vô số bóng người và hình ảnh hiện lên trước mắt Kỳ Niệm Nhất.

Nàng nghĩ đến niềm vui của Mộ Vãn sau khi trải qua một cuộc đời khốn khổ đè nén cuối cùng cũng đã lấy có lại được một cuộc sống mới, nhớ đến Diệu Âm bởi vì có thiên phú hơn người mà không thể nói chuyện, rồi lại nhớ đến Tiêu Dao Du người sau khi chạy trốn khỏi nhà thì đánh bậy đánh bạ lại đi lên con đường tu tiên.

Nghĩ đến sư huynh và sư tôn của mình.

Nàng nghĩ rằng sẽ không có ai sinh ra là để bị hy sinh cả.

Nàng rèn rũa mình thành một thanh kiếm, dùng một lớp vỏ sắc nhọn để bọc lại trái tim của mình, để có thể tiến gần hơn với đại đạo trong trái tim của nàng.

Nhưng nàng đã quên mất mình là một con người chứ không phải một thanh kiếm.

Nàng phải là người cầm kiếm, mới có thể khống chế được lưỡi kiếm sắc bén hung hiểm.

Nếu thanh kiếm trong tay nàng không thể lay chuyển được kẻ thù dù chỉ một chút thì sao?

Kỳ Niệm Nhất chậm rãi chớp mắt.

Nàng nghĩ mình đã có đáp án rồi.

Nếu thanh kiếm đã không còn sức lực chống đỡ thì nàng vẫn còn có chính mình.

Bình Luận (0)
Comment