Một kiếm cuối cùng của Thương Lãng kiếm đã hết, nhưng nàng vẫn còn có thanh kiếm của chính mình!
Trước đó, nàng đã có ba kiểu kiếm, hoàn toàn là do chính tay nàng làm ra.
Trảm Nguyệt, Tri Thu, Vô Phong.
Gần như là trong giây lát, Tinh Hải Bắc đã phát hiện ra thanh kiếm ngọc hải sắc mà mình ngưng tụ thành bị đông cứng lại, không thể khôi phục trở lại dạng lỏng mềm dẻo được nữa.
Toàn bộ một mảnh ngọc hải sắc dần dần trở nên cứng rắn, tựa như đã biến thành một khối ngọc bích thực sự, dính chặt vào mặt đất, một mảng trong suốt không tì vết.
Hắn ta nhíu mày nhìn người kiếm tu trước mặt.
Nàng hít thở đều đặn, giơ thanh kiếm cốt ra trước mặt, khí thế có sự yên tĩnh chưa từng có.
Chỉ trong chớp mắt đã khiến cho trong lòng Tinh Hải Bắc sinh ra cảm giác bị uy hiếp.
Không biết đây là loại kiếm gì, tích góp sức mạnh diễn ra cực kỳ chậm, Kỳ Niệm Nhất đứng ở tại chỗ, sợi tóc tự lay động dù không có gió, một nửa bên quần áo đều đã bị nhuộm đỏ.
Nàng vô cùng tập trung, đến mức không nhận ra thanh kiếm trong tay mình đang khẽ rung lên từng đợt, như thể đang hùa theo suy nghĩ trong lòng nàng lúc này.
Không thể để cho nàng chém xuống một nhát kiếm này được.
Tinh Hải Bắc yên lặng tăng nhanh động tác, ba dòng linh lực từ đầu ngón tay phóng ra, quấn thành một tấm lưới, ý đồ muốn tách nàng ra khỏi thanh kiếm.
Nhưng trước khi linh lực tiếp xúc với Kỳ Niệm Nhất thì đã bị huyền thủy sâu thẳm ngăn lại, Diêu Quang đứng chẳn ở trước mặt nàng, vẻ mặt kiên quyết.
“Đại sư tôn, chúng ta là bốn người cùng nhau chiến đấu, đối thủ của người không phải chỉ có duy nhất một người là nàng đâu.”
Linh lực đụng huyền thủy, gây ra một trận sóng lớn, sắc mặt Diêu Quang tái nhợt, mười ngón tay nhanh chóng bấm quyết, dùng hết tất cả nhưng pháp quyết mà giờ phút này nàng ta có thể nghĩ ra, có thể dùng được, vì để có thể kéo dài một chút thời gian cho Kỳ Niệm Nhất.
Nhưng trước sự tấn công của Tinh Hải Bắc thì giống như là trứng chọi đá vậy.
Áp lực linh lực ngùn ngụt khắp đất trời đã khống chế Diêu Quang, tâm trí của nàng ta giống như là bị kim đâm vậy, trong cơn hoảng loạn, ý thức của nàng ta bắt đầu mơ hồ.
Trước khi ý thức của nàng ta bị tan biến, thì động tác ở ngón tay của nàng không hề bị chậm lại, ngay khi pháp quyết cuối cùng được tung ra, huyền thủy ở dưới lòng bàn tay của nàng ta ngưng tụ thành băng từng tấc một, đóng băng cả Tinh Hải Bắc ở trong đó.
Băng không thể ngăn cản Tinh Hải Bắc được bao lâu, trong chớp mắt hắn ta đã có thể thoát ra ngoài.
Ngay khi vừa thoát khỏi lớp băng, đã chạm mặt với lưỡi kiếm sắc nhọn lao đến từ trước mặt.
Nhiễm Chước sắc mặt như tờ giấy vàng, Mạch đao ở trong lòng bàn tay điên cuồng múa máy.
Bên người hắn ta còn có một vòng lửa lạnh dày đặc đang thiêu đốt, đó là màu sáng duy nhất ở trong không gian của cái tầng bảy mươi hai này.
Chỉ cần ngọn lửa dính vào góc áo Tinh Hải Bắc là có thể nhanh chóng lan rộng ra.
Cho dù không có nhiều sức sát thương đối với hắn ta, nhưng vẫn có thể ngăn cản hắn ta tiếp cận Kỳ Niệm Nhất.
Sau ngọn lửa là bảy lá Phù Hỏa màu xanh xám đang vờn quanh Kỳ Niệm Nhất.
Tống Chi Hàng lảo đảo đứng dậy, giơ tay vẽ ra một hình thái cực tại trước người, Phù Hỏa thay đổi theo động tác của hắn ta, bảo vệ gắt gao trước người nàng.
Hắn ta lau máu bên khóe môi, hít một hơi thật sâu: "Trước khi ta ngã xuống, ngươi đừng hòng tới gần nàng."
Lúc này, Kỳ Niệm Nhất vẫn đang nhắm nghiền hai mắt, nàng nắm chặt kiếm, quanh thân tỏa ra một loại lực lượng cực kỳ đáng sợ, thậm chí đã sắp xé rách không gian.
Tinh Hải Bắc nhíu mày nhìn khe không gian xuất hiện chớp nhoáng, trong lòng dâng lên sự nôn nóng, chuyển sang xử lý ba người khác trước.
Năng lực không gian là dấu hiệu của Kiến Long Môn.