Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 524 - Chương 524. Chương 524

Chương 524. Chương 524 Chương 524. Chương 524

Hắn ta muốn xử lý ba kẻ bị thương ý chí mê mang là chuyện tương đối đơn giản.

Chỉ là nâng cổ tay một cách đơn giản, Ngọc Sắc Hải đã quét qua ba người giống như một cơn gió, Tống Chi Hàng và Nhiễm Chước đều cảm thấy ý thức chịu một đòn nghiêm trọng, trực tiếp hôn mê.

Thế công hơi yếu đi trước mặt Diêu Quang, Tinh Hải Bắc tạm dừng một nhịp, nhìn dáng vẻ của Diêu Quang cho dù đã không chịu nổi đau đớn nhưng vẫn kiên trì dùng huyền thủy để canh chừng bên cạnh Kỳ Niệm Nhất, trong mắt thoáng qua sự vui mừng.

Rồi sau đó đưa tay, lúc đang tính nén xuống thì một loại linh lực khác với những người đang ở trong không gian này xuất hiện.

Tinh Hải Bắc hơi giật mình, ngước mắt nhìn xem.

Trong khắp không gian tầng bảy mươi hai, lặng lẽ hiện ra vô số trận bàn, cuối cùng hắn ta thấy số lượng toàn bộ trận đồ đã bao trùm kín kẽ tầng bảy mươi hai, thậm chí là Tinh Hải Bắc.

Giữa cầu thang nối với tầng bảy mươi mốt, từ từ xuất hiện một bóng người.

Sau khi Diêu Quang thấy đối phương thì nở nụ cười thoải mái.

Chỉ trong thoáng chốc, nàng ta đã chạy trốn khỏi chưởng phong của Tinh Hải Bắc rồi đứng bên cạnh người nọ.

Sau khi đối phương cứu Diêu Quang thì nói nhỏ: "Diêu Quang Tinh, vừa rồi ngươi nói sai một câu rồi."

Diêu Quang mệt đến mức không nói ra lời, chỉ dùng ánh mắt để hỏi hắn là cái gì.

Lăng Hàm nói nhẹ nhàng: "Không phải bốn người."

Hắn chậm rãi ngước mắt lên, nhìn về phía Tinh Hải Bắc: "Đây là trận chiến của năm người chúng ta."

Vừa dứt lời, Kỳ Niệm Nhất vẫn luôn nhắm mắt cầm kiếm ở đầu bên kia đột nhiên mở mắt.

Tinh Hải Bắc nghĩ thầm trong lòng rằng không xong rồi, lập tức xoay người, Ngọc Sắc Hải cũng lan tràn ra theo động tác của hắn ta, đóng băng từng tấc từng tấc dưới lòng bàn chân Kỳ Niệm Nhất, chẳng mấy chốc đã kéo lên tới thắt lưng, cuối cùng lan ra khắp người.

Cốt kiếm màu trắng xám trong tay nàng chợt hiện ra vẻ trơn bóng như ngọc, quanh người nàng cũng hiện lên màu xanh ngọc, trong mắt Tinh Hải Bắc hiện lên vẻ kinh ngạc, còn chưa kịp bình tĩnh lại thì đã thấy linh lực mênh mông cuồn cuộn bộc phát ra từ dưới kiếm của nàng.

Trong vẻ mặt sửng sốt của Tinh Hải Bắc, thanh kiếm trong tay nàng hiện lên những vết băng nứt, những mảnh vụn ngọc trong suốt rơi xuống theo gió.

Tinh Hải Bắc cúi đầu nhìn cơ thể của mình, chỗ đầu ngón tay của hắn ta cũng xuất hiện vết băng nứt giống như thế, nhanh chóng lan ra khắp toàn thân.

Kiếm phong của Kỳ Niệm Nhất lướt qua, toàn bộ Ngọc Sắc Hải trong không gian tầng bảy mươi hai lập tức vỡ vụn chỉ trong khoảnh khắc.

Nàng chống kiếm đứng lên, gần như dùng cách tự hủy hoại mình để tấn công hắn ta.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, làm cho Tinh Hải Bắc không thể không bị ép nhìn thẳng vào đôi mắt không giống người thường kia của nàng.

Mảnh vụn ngọc bay lượn khắp nơi giống như mây mù, không ngờ một kiếm này trực tiếp đâm thủng linh chướng hộ thể của thể tu Tàng Phong Kỳ như Tinh Hải Bắc, không nghiêng không lệch, ở giữa vết nứt duy nhất của hắn ta.

Mà cùng lúc đó, ngọc bao trùm thân thể Kỳ Niệm Nhất cũng vỡ vụn từng tấc từng tấc.

Dưới một kiếm này, Tinh Hải Bắc cảm nhận được lực lượng rất mạnh, chính nàng cũng phải thừa nhận lực lượng rất mạnh.

Sau Vô Phong, cuối cùng nàng lại có thêm thanh kiếm thuộc về mình.

Kiếm này tên là - Ngọc Toái.

Nếu người dùng trường kiếm không thể dựa vào kiếm trong tay mình nữa, thì ít nhất nàng vẫn còn chính mình.

Một kiếm này, thà làm ngọc vỡ.

Ngọc trên người hai người đồng thời vỡ vụn, Tinh Hải Bắc phun máu tươi ra khỏi miệng, ngã ầm xuống đất.

Còn Kỳ Niệm Nhất chỉ dựa vào một chút thần niệm trong đầu để ráng không ngất xỉu.

Lúc này, lại là trạng thái mà mình không thể khống chế được ý thức.

Trong cơn đau của cơ thể, đột nhiên nàng xoay người nhìn về phía lối đi lên tầng trên chưa được mở ra.

Bình Luận (0)
Comment