Nàng nghe thấy loáng thoáng tiếng nước sông ngòi hồ biển chảy xiết không thôi, ngàn đợt không dứt.
Ánh trăng Đông Sơn, biển rộng xanh thẳm mang chiếc thuyền nhỏ của nàng vượt qua muôn vàn khó khăn nguy hiểm, quay về an thân trong gió lốc.
Giữa trời đất như có tiếng chim kêu vượn hú, mặt trời lên cao.
Chớp mắt, thuyền nhẹ đã vượt qua vạn ngọn núi lớn.
Nàng ngơ ngác nghĩ, dường như nàng có thể chạm vào thềm cửa kia.
Vào thời khắc này, thần kiếm bị nhuộm đỏ bởi máu của nàng đột nhiên lơ lửng giữa không trung, bộc phát ra ánh sáng chói mắt.
Trong lúc hoảng hốt, dường như Kỳ Niệm Nhất loáng thoáng nghe thấy tiếng của Phi Bạch đang kêu nàng xuyên qua trường kiếm.
Ngoài thang trời, đột nhiên có người phát ra tiếng hô to: "Sáng, sáng lên kìa!"
Ngẩng đầu ngẩng đầu nhìn thì thấy ở tầng thứ bảy mươi hai có vài đốm lửa mong manh, bập bùng tản ra ánh sáng cực kỳ nhạt nhòa.
Quầng sáng ấy nhạt nhòa tới mức khiến cho người ta khó nhận ra được, rốt cuộc nó có thật sự là ánh lửa hay không.
Rồi sau đó, ánh lửa ấy lung lay, trong chớp mắt đã có xu thế lửa cháy lan ra đồng cỏ, thắp sáng toàn bộ tầng bảy mươi hai.
Lặng im một lúc lâu, sau đó trong tiếng hít thở nặng nề, mọi người bộc phát ra tiếng hoan hô.
Cách thời điểm Cửu Tiêu Thiên Thê đóng cửa chỉ còn lại tám ngày, tầng thứ bảy mươi hai đã thắp sáng lên!
Trong tầng thứ bảy mươi hai, hai người duy nhất vẫn còn giữa ý thức tỉnh táo là Diêu Quang và Lăng Hàm thở phào một hơi, kiệt sức tới mức ngồi bệt xuống đất, sau đó thấy Kỳ Niệm Nhất nhắm nghiền hai mắt, ngã về phía sau.
Lúc này, toàn bộ Cửu Tiêu Thiên Thê bắt đầu chấn động kịch liệt.
Thang trời chấn động mạnh tới mức mà những người bên ngoài cũng cảm nhận được.
Lúc này, tầng thứ chín mươi tám của Cửu Tiêu Thiên Thê, mặt mũi ba vị Phó Tôn vàng như nến, ráng chống đỡ trong tay Mặc Vô Thư.
Khóe miệng Thanh Di Tôn Giả vẫn còn vết máu, hắn ta ho khan vài tiếng, nói bằng giọng lạnh lùng: "Hôm nay các hạ muốn lên tầng chín mươi chín từ chỗ này thì chỉ có một cách thôi - là bước qua xác của ba người bọn ta."
Mặc Vô Thư than nhẹ một tiếng: "Đã bảo là ta không tới để kiếm chuyện mà, sao không ai tin ta thế."
Nguyên Ninh Tôn Giả hừ lạnh một tiếng: "Các hạ đánh ta ở tầng thứ bảy mươi ba, bây giờ một mình đánh gục được ba người chúng, đã là người vô địch khắp Thần Cảnh này rồi, xông vào như thế thì sao chúng ta có thể tin các hạ không tới kiếm chuyện được chứ!"
Mặc Vô Thư bất đắc dĩ, kiếm quang bên cạnh hắn lại không dịu đi chút nào, áp chế ba vị Phó Tôn không kiêng dè gì.
Hắn thuận miệng hỏi: "Thiên Tôn của các ngươi tỉnh chưa?"
Ba vị Phó Tôn giật mình, nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ nghi ngờ.
Thiên Tôn phi thăng không thành công nên bị phản phệ dẫn tới bị thương nặng, nay thần chí không rõ, nhưng đây là chuyện tuyệt mật của thần điện, chỉ có ba người bọn họ biết được mà thôi.
Thậm chí còn vì chuyện này mà ba người họ lập cấm chế cho nhau, để ba người kìm hãm nhau, dùng tính mạng để cam đoan rằng bí mật này sẽ không bị tiết lộ ra ngoài.
Mặc Vô Thư giơ tay, lấy chưởng làm dao, chém qua một nhát không chút do dự.
Ba vị Tàng Phong Kỳ đại năng chỉ còn cách Thiên Thu Tuế một chút, lại bị một chiêu của hắn kìm hãm cùng lúc, không cách nào đánh trả được.
Nguyên Ninh Tôn Giả lẩm bẩm nói: "Rốt cuộc ngươi là ai..."
Cuối cùng Mặc Vô Thư cũng thu tay lại, chỉnh lại cổ áo, phủi tro bụi vốn không có trên tay áo, lạnh nhạt nói: "Hơn hai trăm năm trước, lúc Thiên Tôn của các ngươi độ kiếp phi thăng thì là có gặp nàng một lần, lúc đó ta đã nói với nàng rằng, trên đại lục này, chắc chắn sẽ không có ai phi thăng được đâu."
Hắn tạm dừng một lát rồi lại nói tiếp: "Nhưng nàng nói với ta rằng, năng lực huyết mạch của các ngươi đã xảy ra vấn đề."