Ba vị Phó Tôn nghe đến đó thì sự kinh ngạc trong lòng đã bắt đầu từ từ bình phục lại.
Đến chuyện Thiên Tôn thần chí không rõ mà người này cũng biết, vậy thì biết về vấn đề năng lực huyết mạch cũng không có gì lạ.
Mặc Vô Thư hơi ngước mắt, nhìn ba vị Phó Tôn hơi chật vật kia, nói: "Người có được năng lực huyết mạch, vĩnh viễn không thể vượt qua Tâm Ma Kiếp hoàn toàn được."
Hắn lắc đầu, nhìn dáng vẻ cứng đờ trong nháy mắt của ba vị Phó Tôn, nhẹ giọng nói: "Cho dù bây giờ các ngươi tuyên bố với bên ngoài rằng mình đã là Tàng Phong Kỳ, đã vượt qua Tâm Ma Kiếp, nhưng thật ra tâm ma vẫn luôn chôn sâu trong lòng các ngươi, vây khốn các ngươi, khiến cho các ngươi không thể tiến giai lên Thái Hư, hoặc cũng có thể là... Cả đời không tiến giai thêm được nữa."
Mặc Vô Thư lạnh lùng nói: "Ba vị, ta nói có đúng không?"
Trên mặt ba vị Phó Tôn vẫn còn giãy dụa, cuối cùng là Hoa Khê Tôn Giả nhìn trái nhìn phải, cắn răng một cái rồi nói: "Đúng vậy."
Nàng ta nói tiếp: "Nhưng nếu chỉ như thế thì chúng ta đã không lo lắng đến vậy. Chỉ là sau đó, chúng ta phát hiện, không chỉ tu sĩ cao giai Kiến Long Môn, mà tâm ma đã bắt đầu xuất hiện trên người càng ngày càng nhiều tu sĩ, Tiểu Trọng Sơn, thậm chí là Thiếu Niên Du."
Nàng ta nói với vẻ đau lòng: "Mấy trăm năm nay, số tu sĩ nhập ma ở Thần Cảnh càng ngày càng nhiều. Để che giấu bí mật này, chúng ta đã nhốt bọn họ lên Thần Sơn, để Thần Sơn Thất Phong trông coi, chuyện này cũng chỉ có ba người chúng ta biết mà thôi."
Thanh Di Tôn Giả cau mày nói: "Sư muội."
Hoa Khê Tôn Giả liếc xéo hắn ta một cái rồi thở dài nói: "Sư huynh, nếu ba người chúng ta có thể tìm được cách giải quyết, thì đâu đến mức trơ mắt nhìn tình huống càng ngày càng tệ đi chứ."
Nàng ta nhìn Mặc Vô Thư như đang cầu xin: "Nếu như ngài có quen biết với Thiên Tôn, thì có thể nói cho chúng ta biết bây giờ chúng ta còn có thể làm gì được hay không?"
Đôi mắt đen sâu lắng của Mặc Vô Thư nhìn chằm chằm vào nàng ta trong chốc lát, sau đó lắc đầu nói: "Chỉ có một cách thôi."
Vẻ mặt của hắn nói cho bọn họ biết, đây cũng không phải cách mà bọn họ muốn.
Mặc Vô Thư lạnh lùng nói: "Cách duy nhất chính là các ngươi từ bỏ năng lực huyết mạch này."
Hắn nói thẳng một câu: "Tâm ma, vốn không phải giấu ở trong lòng các ngươi. Mà thật ra nó cắm rễ rất sâu trong máu của các ngươi kìa, bắt đầu từ một ngàn năm trước, sau khi tổ tiên các ngươi giết thần, rút máu ngài rồi rót vào cơ thể các ngươi thì đã định sẵn kết cục hôm nay rồi."
Vẻ mặt ba vị Phó Tôn tuyệt vọng, trong lúc nhất thời, nhìn nhau không nói gì.
Một lúc lâu sau, Thanh Di Tôn Giả mới mở miệng nói với giọng khàn khàn: "Nếu ngài đã biết chân tướng thì chắc cũng có thể hiểu được, tại sao chúng ta không thể công khai chuyện này."
"Thần Cảnh có rất nhiều người mang huyết mạch, năng lực huyết mạch là cái gốc để bọn họ tu hành, nếu muốn từ bỏ, ai cũng không biết cần phải trả cái giá đắt như thế nào."
Hắn ta nói với vẻ suy sụp: "Đây là tính mạng của mấy trăm ngàn người, chúng ta không thể mạo hiểm được."
"Ừ, ta hiểu được." Mặc Vô Thư nhẹ giọng nói: "Vậy nên lúc đó, Thiên Tôn của các ngươi đã thân xông vào nguy hiểm, cưỡng chế độ kiếp, muốn độ kiếp phi thăng để thay đổi năng lực huyết mạch trong cơ thể các ngươi, tìm một đường ra, nhưng hoàn toàn vô dụng."
Hắn nói với vẻ đầy thâm sâu: "Vậy nên Cửu Tiêu Thiên Thê vốn không đi thông đến Cửu Trọng Thiên trên Tiên Giới."
Đối diện với ánh mắt phức tạp của ba người, Mặc Vô Thư không nói nữa, ngược lại hỏi: "Thiên Tôn của các ngươi ở tầng thứ chín mươi chín đúng không?"
Tất cả bị mất đã bị hắn nói toạc ra, vậy nên ba người cũng không giãy dụa nữa, gật đầu thừa nhận.
Thanh Di Tôn Giả cau mày nói: "Đúng là các hạ rất mạnh, nhưng ta vẫn giữ câu nói cũ, nếu muốn qua được tầng này, làm phiền Thiên Tôn chúng ta thì phải bước qua xác của ta trước đã."